Page 29 - DanSan68
P. 29
Muõ Ñoû 68 29
bọc bởi nhiều bụi rậm. Trung Tá Hiếu ra lịnh cho người đại đội trưởng Đại
Đội 51 phòng thủ mặt trước của tiểu đoàn. Đại đội sẽ phải nằm lại, cố thủ
và làm thành phần chận hậu cho tiểu đoàn rút lui và di chuyển đến một vị
trí mới. Nhiều phi cơ chiến đấu đang ở trên vùng và tôi nói với Trung Tá
Hiếu rằng Trung Sĩ McCauley sẽ đi với ông; tôi muốn điều khiển cuộc dội
bom và kiên quyết ở lại để làm cho xong công việc ấy. Sau khi vừa chỉ tay
ra hiệu cho biết hướng phải đi, Trung Tá Hiếu nắm lấy áo tôi, kéo tôi lại
sát người ông, ông nhìn thẳng vào mắt tôi và la lớn trong tiếng nổ vang của
súng đạn: “Anh không ở đây lâu được. Ngày hôm nay, ngay tại nơi đây,
Đại Đội 51 Dù sẽ Vị Quốc Vong Thân”.
Ngày còn ở trong trường, tôi đã học bài học về lý thuyết “một thành
phần nhỏ của đơn vị ở lại chiến đấu để đơn vị di chuyển đến nơi khác”,
tuy tôi chưa sành đời cho lắm, nhưng tôi cũng hiểu được một ít khái niệm
như thế nào mà một đơn vị lớn tránh giao chiến với quân địch bằng cách
ra lịnh cho một thành phần nhỏ hơn, nằm chận đánh địch để mua thời gian
cho toàn đơn vị rút khỏi trận chiến. Đại Đội 51 sẽ nằm tại chỗ và chận
địch. Nhiệm vụ của họ là làm cho quân địch chú tâm đến họ trong khi
thành phần còn lại của tiểu đoàn di chuyển đi nơi khác. Đại đội sẽ bị dính
vào một trận đánh chết người và không thể nào rời khỏi vị trí được. Đại
đội sẽ chiến đấu tới cùng cho tiểu đoàn còn có thể sống sót để đánh trận
chiến mới. Trong vòng vài phút, tôi nhìn thấy từng đám lính, trang bị đầy
đủ, chạy trở ngược từ khu rừng. Rồi bộ chỉ huy tiểu đoàn đi chung với một
trong những đại đội tác chiến, họ di chuyển rất nhanh. Và tất cả bọn họ
đều biến mất.
Ở một khía cạnh nào đó, tôi hiểu việc gì đang xảy ra, nhưng vì mọi việc
xảy ra quá nhanh chóng và sự thực ác nghiệt vẫn chưa biến đi, tôi biết là
tôi không nên để bị nằm kẹt lại trong công sự, nên tôi nằm nấp sau gốc
cây cao su với một tâm trạng lo âu, la hét và liên lạc trong máy với viên
phi công quan sát. Tiếng súng đạn nổ ầm ỉ bay vào vị trí, bắn trúng và làm
cây cối tung bay, lá rơi đầy. Tiếng nổ bây giờ, làm điếc tai. Khói và bụi
bay đầy trời, che mất tầm nhìn. Người lính mang máy nằm bên mặt tôi, chỉ
cách một vói tay, máy truyền tin nằm trong ba lô anh và sợi dây nối trải
dài giữa chúng tôi.
Tôi có được cái nhìn rất rõ về những người lính của đại đội 51 đang
chạy ngược về từ những vị trí trước mặt. Cho một ít giây, tôi nghĩ họ sẽ
chạy dạt về phía sau, tìm đường bỏ trốn, nhưng mắt tôi nhìn thấy màu sắc
chói sáng trên đầu họ. Họ đã liệng bỏ nón sắt, đội chiếc mũ bê-rê đỏ trên
đầu và họ nhảy vào những cái hố chiến đấu đang bỏ trống, sẵn sàng cho
một trận đánh mà họ biết không thể thắng được. Những chiến binh Dù nầy
hiểu rõ trách nhiệm của họ và quyết định sẽ chạm địch với chiếc nón bê-rê
đỏ, chiếc nón là biểu tượng cho lòng dũng cảm và tánh can trường mà họ
Giả từ Denver
bọc bởi nhiều bụi rậm. Trung Tá Hiếu ra lịnh cho người đại đội trưởng Đại
Đội 51 phòng thủ mặt trước của tiểu đoàn. Đại đội sẽ phải nằm lại, cố thủ
và làm thành phần chận hậu cho tiểu đoàn rút lui và di chuyển đến một vị
trí mới. Nhiều phi cơ chiến đấu đang ở trên vùng và tôi nói với Trung Tá
Hiếu rằng Trung Sĩ McCauley sẽ đi với ông; tôi muốn điều khiển cuộc dội
bom và kiên quyết ở lại để làm cho xong công việc ấy. Sau khi vừa chỉ tay
ra hiệu cho biết hướng phải đi, Trung Tá Hiếu nắm lấy áo tôi, kéo tôi lại
sát người ông, ông nhìn thẳng vào mắt tôi và la lớn trong tiếng nổ vang của
súng đạn: “Anh không ở đây lâu được. Ngày hôm nay, ngay tại nơi đây,
Đại Đội 51 Dù sẽ Vị Quốc Vong Thân”.
Ngày còn ở trong trường, tôi đã học bài học về lý thuyết “một thành
phần nhỏ của đơn vị ở lại chiến đấu để đơn vị di chuyển đến nơi khác”,
tuy tôi chưa sành đời cho lắm, nhưng tôi cũng hiểu được một ít khái niệm
như thế nào mà một đơn vị lớn tránh giao chiến với quân địch bằng cách
ra lịnh cho một thành phần nhỏ hơn, nằm chận đánh địch để mua thời gian
cho toàn đơn vị rút khỏi trận chiến. Đại Đội 51 sẽ nằm tại chỗ và chận
địch. Nhiệm vụ của họ là làm cho quân địch chú tâm đến họ trong khi
thành phần còn lại của tiểu đoàn di chuyển đi nơi khác. Đại đội sẽ bị dính
vào một trận đánh chết người và không thể nào rời khỏi vị trí được. Đại
đội sẽ chiến đấu tới cùng cho tiểu đoàn còn có thể sống sót để đánh trận
chiến mới. Trong vòng vài phút, tôi nhìn thấy từng đám lính, trang bị đầy
đủ, chạy trở ngược từ khu rừng. Rồi bộ chỉ huy tiểu đoàn đi chung với một
trong những đại đội tác chiến, họ di chuyển rất nhanh. Và tất cả bọn họ
đều biến mất.
Ở một khía cạnh nào đó, tôi hiểu việc gì đang xảy ra, nhưng vì mọi việc
xảy ra quá nhanh chóng và sự thực ác nghiệt vẫn chưa biến đi, tôi biết là
tôi không nên để bị nằm kẹt lại trong công sự, nên tôi nằm nấp sau gốc
cây cao su với một tâm trạng lo âu, la hét và liên lạc trong máy với viên
phi công quan sát. Tiếng súng đạn nổ ầm ỉ bay vào vị trí, bắn trúng và làm
cây cối tung bay, lá rơi đầy. Tiếng nổ bây giờ, làm điếc tai. Khói và bụi
bay đầy trời, che mất tầm nhìn. Người lính mang máy nằm bên mặt tôi, chỉ
cách một vói tay, máy truyền tin nằm trong ba lô anh và sợi dây nối trải
dài giữa chúng tôi.
Tôi có được cái nhìn rất rõ về những người lính của đại đội 51 đang
chạy ngược về từ những vị trí trước mặt. Cho một ít giây, tôi nghĩ họ sẽ
chạy dạt về phía sau, tìm đường bỏ trốn, nhưng mắt tôi nhìn thấy màu sắc
chói sáng trên đầu họ. Họ đã liệng bỏ nón sắt, đội chiếc mũ bê-rê đỏ trên
đầu và họ nhảy vào những cái hố chiến đấu đang bỏ trống, sẵn sàng cho
một trận đánh mà họ biết không thể thắng được. Những chiến binh Dù nầy
hiểu rõ trách nhiệm của họ và quyết định sẽ chạm địch với chiếc nón bê-rê
đỏ, chiếc nón là biểu tượng cho lòng dũng cảm và tánh can trường mà họ
Giả từ Denver