Page 73 - MuDo65
P. 73
73
Những ngày tháng dài ở đây chỉ là chờ đợi. Chờ đợi đêm mau hết
chờ đợi bóng nắng lên để vào rừng kiếm chim, kiếm củi, chờ đợi
những chuyến ghe bầu ra tiếp tế. Nhưng sự chờ đợi náo nức nhất
sau khi đã khuân vác thực phẩm lên bờ, là đợi người đội trưởng khui
cái túi vải ra đọc giữa hàng quân xem ai được đổi về đất, ai sẽ ra
thay, ai được lên chức và ai có thư nhà. AI nấy đều náo nức bấu víu
lấy mối dây liên lạc với đất liền nhưng niềm náo nức đó cũng mau
tàn. Bởi rất ít có gì thay đổi Và ngóng trông nhiều chỉ để rồi sẽ buồn
thêm. Người này buồn vì đã ở đây qúa lâu mà sao chưa được về đất.
Người kia buồn vì sao chuyến này không nhận được thư thằng em,
người thân duy nhất còn lại trên đời. Người kia nữa lại buồn vì nhận
được thư bnạ cho biết cô nhân tình cũ ở miệt Năm Căn đã bỏ lên
tỉnh làm ăn, mịt mù bóng chim tăm cá…
Tôi rùng mình thật mạnh như muốn xua đuổi những hình ảnh u
buồn ngày cũ. Tôi đứng lên tính đi rửa mặt cho tỉnh táo để còn đi
thăm mấy gia đình trong trại. Nhưng vừa bước ra sân đã thấy lố
nhố một đám đông quần áo chỉnh tề. Tôi hiểu ngay ý định của họ
nên vội vàng sốc gọn lại quần áo. Dẫn đầu là ông Tư- thuốc –mê.
Không hiểu ông đã moi được ở đâu một cái áo vét –tông nhầu nát và
sực mùi ẩm mốc. Mọi người khác cũng đều mặc thường phục. ông
Tư đằng hắng rồi lên tiếng “Năm mới chúng tôi tới mừng tuổi đội
trưởng và cầu chúc đội trưởng thăng quan tiến chức.“ Tôi chắp tay
đáp lễ và chúc mọi người sang năm mới ai nấy đều được vạn sự như
ý Tôi còn đang ngập ngừng lựa lời nói tiếp thì một người bật nói
“Và sớm được về đất” Mọi người đều cười vang.
Khi mọi người kéo nhau vào, kẻ ngồi người đứng quanh chiếc bàn
nhỏ thì tôi chợt nhận ra một ánh sáng long lanh qua kẽ lá ngoài cửa
sổ. mọi người cùng nhìn theo tôi và bật reo mừng ồn ào. Hai chấm
xanh đỏ. Đúng là đèn hải hành của con tàu sắp tới. Chúng tôi cùng
chạy ùa ra ngoài bãi cát. Triền cát mát lạnh dưới chân, cái mát lạnh
cảm thấy được qua đế giầy da và làn bí tất đen dầy. Con tàu mỗi lúc
lại tiến lại gần. Mọi người bàn tán xôn xao. Phía sau chúng tôi ngọn
lửa vẫn âm ỉ cháy. Tôi quay lại nói lớn:
Đốt lửa lên, cao nữa lên, anh em!”


Thân phận ngươì lính biển ở một nơi chốn u tịch xa xôi chỉ toàn
chờ với đợi. Có người đã phát điên như người đội trưởng cũ. Và thế
   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78