Page 156 - MuDo65
P. 156
156
khi nhập quân ngũ. Những lần bị thương thập tử nhất sinh chị vẫn là người
bên cạnh tôi. Lớn lên mỗi khi gặp rắc rối trong cuộc đời, tôi đều chạy đến
chị. Thật là Ông Trời đã cho tôi một bà chị để thay thế mẹ. Chị góa chồng
từ năm 1970, ở vậy nuôi ba đứa con trai. Tôi và gia đình chị đã may mắn
thoát được trong những giờ phút cuối cùng của miền nam, nhưng đứa con
thứ nhì của chị đã ra đi vĩnh viễn trên đường vượt biên, trong lúc con tàu
còn lênh đênh trên đại dương. Qua Mỹ, hai chị em xin được việc làm trong
một nhà hàng tàu. Chị phụ nấu bếp, còn tôi làm chân “chạy bàn”. Chị bắt
tôi phải đi học, chỉ cho làm cuối tuần thôi. Nhiều khi thấy chị vất vả quá,
tôi xin chị cho tôi nghỉ học để phụ giúp gia đình nhưng chị cương quyết
từ chối. Chị nhắc nhở tôi đó là bổn phận của chị đã được cha mẹ giao phó
trước khi nhắm mắt, phải lo cho tôi ăn học đến nơi đến chốn, thành gia thất
đàng hoàng, nếu không sau này làm sao nhìn mặt các người nơi suối vàng.
Mỗi năm, vào ngày dỗ cha mẹ. chị bắt tôi phải thề trước vong linh các
người là không được bỏ
học dù bất cứ hòan cảnh
nào, cho nên tôi cố gắng
học, vật lộn với tiếng anh
tiếng u, những phương
trình đại số và toán giải
tích. Những thứ đó chỉ
còn lờ mờ trong trí óc
cằn cỗi của tôi sau bao
nhiêu năm lăn lộn ngoài
chiến trường. Nhiều khi
làm bài không kịp phải
ngủ đêm ngay tại trường trong các phòng học. Có lần mệt mỏi quá, tôi đã
ngủ gục khi lái xe về nhà, rõ ràng tôi đã thắng xe lại khi đến đèn đỏ, thế
mà vẫn tông vào đít xe trước mặt. Báo hại phải năn nỉ chủ xe rồi bỏ tiền
túi ra thường. Đã bao lần tôi muốn bỏ cuộc nhưng tôi tự nhủ “Nhảy dù cố
gắng!” nhưng phần lớn vẫn là không muốn phụ lòng mong ước của chị.
Ngày tôi ra trường, khi nhìn thấy tôi được gọi tên lên lãnh bằng, chị là
người la to nhất hơn cả mấy đứa nhóc. Chị xung sướng hơn cả tôi, tôi ra
trường, nhưng mảnh bằng là của chị, công lao là của chị. Hai chị em ôm
nhau chụp hình kỷ niệm mà nước mắt chị ướt trên ngực áo tôi. “Thế là tâm
nguyện của chị đã thành, chỉ còn việc cưới vợ cho cậu nữa là xong” chị
nói với tôi như thế trong buổi tiệc ăn mừng. Tôi đã già đầu rồi, bao nhiêu
năm chiến trận, đã từng chỉ huy hơn một đại đội nhảy dù, thế mà chị vẫn
nghĩ tôi còn con nít.
Trở lại chuyện thằng nhóc, 10 giờ tối, tiêm bắt đầu dọn dẹp đóng cửa.
Tôi dẫn nhóc lại giới thiệu với chị và xin phép chị chở thằng nhóc về nhà
   151   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161