Page 159 - MuDo65
P. 159
159
tuổi chị tôi, biết cầm cờ vàng đi biểu tình ngày quốc hận. Nó hòa đồng với
tụi nhóc VN chẳng khó khăn gì. Gặp người Việt họ vẫn tưởng Mai là đứa
con lai, ai cũng khen ngoan và lễ phép, có đâu ngờ rằng nó là thằng Mỹ
con chính hiệu con nai vàng! Nếu mấy đứa con nít Việt Nam lớn lên trên
đất Hoa Kỳ bị gọi là “Chuối” , ngoài da vàng, nhưng trong đầu óc đã Mỹ
hóa hoàn toàn! Thì phải gọi thằng Mai là bánh bao, ngoài thì trắng trong
thì hầm bà lằng đủ thứ.
Mai và thằng út học chung một lớp, đi đâu cũng có nhau, anh em rất thân
thiết. Nó hay săn sóc hỏi thăm sức khỏe chị tôi, bắt chước thằng Út rót
nước mời chị mỗi khi chị đi làm về, đôi khi còn nấu những món ăn nhà quê
của người bản xứ mời chị ăn. Má con càng ngày càng thắm thiết. Chị cũng
rất thương nó, có khi còn hơn cả mấy đứa con ruột của chị. Chị vẫn hay
than thở với tôi “Tội nghiệp thằng Mai, có mẹ cũng như không.”
*
Một hôm chị nhờ tôi vô trường xem có chuyện gì sảy ra cho thằng Mai và
thằng Út, vì nhà trường yêu cầu chị đón chúng nó về nhà. Hai đứa đã đánh
lộn với một đám học sinh khác trên xe bus và bị bị đuổi học hai ngày. Chị
tôi chửi cho một trận nên thân và phạt đứng úp mặt vào tường 2 giờ và dặn
lần sau không được đánh lộn nữa.
-Tại sao hai đứa mày đánh lộn, chị hỏi.
Thằng Mai giành phần:
-Tại mấy đứa học sinh trên xe bus chọc ghẹo thằng Út ăn hiếp nó, goi nó là
“chink choong” hay “Ê Chinese go home”. Con đã nói thằng Út với con là
anh em, chúng nó không chịu để yên thằng Út. Thế là đánh nhau.
-Lần sau phải thưa nhà trường, không được đánh lộn nghe không?, tao bảo
không nghe, tao không chửi bằng tiếng Việt nữa đâu. Tao sẽ ra trước cửa
nhà chửi chúng mày bằng tiếng Mỹ cho tất cả hàng xóm nghe cho xấu hổ
cả lũ.
Từ đó thằng Mai không giám đánh lộn nữa.
*
Mai và Út ra High School cùng một lượt, rồi ghi danh vào UT (University
of Teaxas at Austin) cùng với anh Hai của chúng. Tôi mua cho hai đứa một
chiếc xe Toyota nhỏ để thỉnh thoảng về thăm nhà. Tôi nhận phần trợ cấp tài
chánh cho ba đứa nhỏ thêm vào số tiền trợ cấp của chính phủ, để tiếp tục
chương trình đại học. Chị tôi cuối tuần nào cũng lái xe lên Áustin để tiếp
tế đồ ăn cho mấy nhóc. Chị một đời làm thân cò lặn lội bờ ao, nay tóc đã
bạc quá nửa, con cái đã đi hết, nhà cửa thật trống vắng. Tôi mời chị qua ở
chung với tôi, nhưng chị một mực từ chối, tôi phải biểu mấy đứa nhỏ nhà
tôi qua thăm hỏi chị luôn. Đôi khi chúng ngủ luôn lại nhà chị và coi chị
như mẹ chúng.
Một hôm tôi nhận được cú điện thoại của thằng Mai gọi về:
   154   155   156   157   158   159   160   161   162   163   164