Page 158 - MuDo65
P. 158
158
Hướng về thằng Mai chị tôi hỏi:
-Sao mày bụi đời.
Thằng Mai rớm nước mắt, ngập ngừng một lúc mới thốt nên lời:
-Má Ba ơi, con rất cô đơn và buồn khổ, lớn lên không cha. Cha ghẻ của
con là một người cọc cằn, khó tánh và nghiện rượu, trong nhà cãi lộn sảy
ra hàng ngày. Tất cả giận giữ của mẹ và cha ghẻ đều đổ lên đầu con. Cuối
cùng con phải bỏ nhà ra đi.
-Rồi mày ở đâu, làm sao mà sống?
-Con phải ngủ dưới gầm cầu hay trốn vào mấy căn nhà bỏ trống. Ăn cắp
đồ, lục thùng rác hay bán cần xa ma túy để kiếm sống.
Chị xoa đầu thằng nhóc và khuyến khích nó rồi dẫn tôi đến thắp nhang bàn
thờ cha mẹ, hứa sẽ chăm nuôi thằng Mai như con chị. Chị nói với tôi có lẽ
Chúa mang thằng Mai cho chị, để an ủi chị những lúc thương nhớ thằng
con đã bỏ chị ra đi. Thế là chị lại có ba đứa con như xưa. Tôi thấy chị lau
vội hai giọt nước mắt vừa lăn trên má.
*
Bà chị tôi áp dụng luật lệ giang hồ và rất nghiêm khắc với mấy đứa con.
Anh rể tôi qua đời từ khi mấy đứa còn rất nhỏ. Anh là một Phật tử thuần
thành, vẫn hay đi Chùa vào những dịp lễ lớn. Chị là con chiên của Chúa,
hai người khác đạo nhưng vẫn sống với nhau hòa thuận, đạo ai nấy giữ,
mấy đứa con thì vừa cho đi nhà thờ vừa cho đi chùa. Sau khi anh mất chị
ở vậy, làm ăn vất vả để nuôi con ăn học. Qua Mỹ, Tôi và chị đi làm công
một thời gian, hai chị em để giành được một số vốn nhỏ rồi mở tiệm ăn
VietNam. Bạn bè Mỹ của mấy đứa cháu đến nhà chơi phải nói tiếng Việt
và ăn đồ ăn ViêtNam. Có lần chi giải thích với mấy đứa con:
-Chúng mày tới nhà bạn phải nói tiếng Mỹ, tiếng của cha mẹ chúng nó
phải không? Ăn đồ ăn của cha mẹ chúng nó phải không? Vậy thì chúng nó
cũng phải nói tiếng Việt và ăn đồ ăn của tao, thế mới công bình chứ.
Mấy đứa con hết ý luôn.
Mấy đứa nhóc Mỹ ăn đồ ăn VN riết rồi đâm ghiền, món gì cũng không
từ, nước mắm, mắm tôm cũng mê luôn. Chúng gọi mắm tôm là mắm “con
chuột”.
Chỉ một thời gian ngắn, thằng Mai đã có thể nói chuyện thông thường
hằng ngày bằng tiếng Việt. Nó lớn lên trong tình thương gia đình của chị
tôi, nó rất hãnh diện có một mái nhà ấm cúng và một người mẹ thương yêu
chăm sóc cho nó . Ngày thường cả ba đứa nhỏ đều đi học. Ngày Chủ Nhật,
sáng đi lễ nhà thờ rồi theo học lớp Việt ngữ tại đó, chiều đi lên chùa học
võ VOVINAM và họp Hướng Đạo. Ngày này qua tháng nọ, thằng Mai đã
thành một đứa nhỏ Việt Nam từ cách ăn nói lễ phép, đi thưa về trình hẳn
hoi, biết khoanh tay chào người lớn tuổi, biết cầm hai tay dâng đồ ăn cho
Má Ba, biết quỳ lạy trước bàn thờ cha mẹ tôi. Ngày Tết cũng biết mừng
   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162   163