Page 153 - MuDo65
P. 153
153
phóc lên ngồi cạnh tôi. Mùi mồ hôi bốc lên nồng nặc. Không chịu nổi, tôi
phải quay vội cửa kiếng xe xuống. Tôi hỏi chàng “Trẻ Tuổi Bụi Đời”:
-Mày muốn đi đâu?
-Đi đâu cũng được!
-Nhà mày ở đâu?
-Tôi không có nhà, mới từ OMAHA quá giang xe xuống đây.
Tôi nghĩ trong bụng:’Gặp thứ thiệt rồi”.
-Tao phải đi làm bây giờ, thôi tao thả mày xuống Clear Lake Park, ở đó
có đủ cả phòng vệ sinh và chỗ che mưa nắng đến trưa tao kiếm cái gì cho
mày ăn.
Bà xã tôi hay cằn nhằn về vụ cho mấy tay “bụi đời” quá giang xe. Kể ra
thì cũng nguy hiểm, chẳng may gặp anh chàng khùng nào đó coi mạng
người như cỏ rác, vậy là giống như trứng giao cho ác! Nhưng tôi quan
niệm khác, sống chết có số, ngày xưa lúc còn xông pha trận mạc, mình
đâu có tránh đạn được, toàn là đạn tránh mình thôi. Cho nên mỗi khi lái
xe một mình, gặp người xin quá giang, nếu thuận tiện tôi vẫn “dzớt” như
thường. Kể như đền ơn những người từng cho tôi quá giang hồi mới chân
ướt chân ráo bước chân đến đất Mỹ này. Hồi đó, mỗi ngày đi làm phải lội
bộ hàng mấy cây số trên đường đầy tuyết. Nếu gặp xe nào cho quá giang
thôi mừng hết lớn.
Từ sở làm đến hồ Clear Lake chỉ mất vài phút lái xe, tôi vẫn hay ra đó ăn
trưa, dỡn với mấy con chim hải âu bằng cách liệng lên cao một miếng bánh
mì sandwitch thế là cả đám nhào xuống kiếm mồi, bu lại chung quanh, tôi
chỉ vung tay ra cũng túm được một chú. Đôi khi buồn ngủ quá bèn đánh
một giấc như “Những Ngày Xưa Thân Ái”.
Buổi trưa tôi mua hai phần ăn rồi lái xe đi kiếm “Chàng Bụi Đời”. Đậu xe
vào parking, nhìn ra mấy bàn picnic sát bờ hồ, thằng nhóc ngồi đó đang
chăm chú xem cuốn album cũ nát. Thấy tôi đến, nhóc vội đứng lên chào
và rất mừng rỡ, có lẽ vì túi đồ ăn khá lớn tôi mang đến. Hắn đưa cho tôi
cuốn album và giải thích:
-Tôi thấy sau kiếng xe của ông có gián cái huy hiệu nhảy dù, chắc ông là
người Việt Nam?
-Sao mày biết?
-Ba tôi cũng từng chiến đấu ở ViệtNam, trên mũ cũng có cái huy hiệu
giống như cái ông gián sau xe. Đây ông xem có đúng không?
Hắn vừa nói vừa chỉ vào tấm hình chụp một chàng lính Mỹ mặt non choẹt,
trên dưới 25 tuổi, đầu đội mũ đỏ của lính nhảy dù ViêtNam thời xưa, cổ
áo mang hai bông mai vàng đàng hoàng. Nếu không có cái mặt Mỹ ai dám
bảo không phải là lính nhảy dù VN?
Tôi nhìn tấm hình thấy quen quen, đúng là thằng Doug Salvatore, Trung
Úy trong ban Cố Vấn của tiểu đoàn tôi. Sở dĩ tôi nhớ tên anh ta vì hắn hiền
   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157   158