Page 101 - MUDO82
P. 101
Mũ Đỏ 82 99
nó đọc được. Cách liên lạc hiệu quả nhất là cuốn tập và cây viết.
Đoàn Chính Thuận bắt đầu với:
- “One night.”
Rồi thêm số 150.
Con Thái Lan sạch nước cản nhất ghi xuống giấy:
- “150 U.S”
Hai đứa tôi hiểu nó đòi 150 đô la cho một đêm. Đoàn Chính Thuận
đá chân tôi.
- “No. Too much!”
Số bắt đầu xuống thấp cho đến khi bạn tôi cười bảo nó đùa. Con
Thái Lan “fuck you” ngon lành rồi đứng dậy ra lại dãy ghế trước
phòng vệ sinh nam giới. Hai con nhạn là đà của đêm lại cất cánh bay
về chờ sương.
- “Mệt chưa mày? Đi về.”
Đoàn Chính Thuận lắc đầu:
- “Ừ đi.”
Hai đứa tôi nhắm hướng đèn của Oriental Hotel. Chân đã bắt đầu
lạng quạng nhưng chẳng thằng nào nói mình say.
- “Đừng đi sát bờ cửa cảng. Rớt xuống một cái dám đi luôn nghen
mày.”
Tôi cười nhắc chừng Thuận. Đoàn Chính Thuận lè nhè:
- “Tao sẽ chơi lại cho nó biết. Đời kỹ sư như tình kỹ nữ!”
- “Thôi mày nói quá. Đâu phải thằng nào cũng gian như thế. Để
cho nó hơn đi. Muốn lên! Cho lên luôn.”
Tôi bắt đầu mệt mỏi với những trò dị hợm của Tinh từ khi nhận
việc. Đoàn Chính Thuận chắc rõ hơn vì nó là dân kỳ cựu. Nó đã từng
là nạn nhân cuả chút hư danh kẻ khác đang tìm.
Tôi chợt quí thêm những thằng trong trung đội tôi thuở trước. Có
thằng thích Lệ Thủy, có thằng mê Thanh Nga hay khoái bà Năm Sa
Đéc như tôi. Tâm hồn dân tác chiến đơn giản, mộc mạc. Tức lên tụi
nó chửi thề nhưng không độc, không “đâm sau lưng chiến sĩ”.
Đêm ơi! Đêm ơi! Mai ngày có vui…
An Phú Vang [n.n.a]
Xuân Nhâm Dần, 2022