Page 97 - MUDO82
P. 97
Mũ Đỏ 82 95
biển quê hương đang ở bên phải tôi. Trăng sáng nhiệt đới đêm nay
sao vàng vọt. Mệt nhưng tôi không muốn ngủ. Tôi căng mắt nhìn
xuống mà lòng dâng một mối thương hoài. Ở một thành phố nào
mẹ và các em tôi đang làm gì. Say ngủ? Tôi hỏi. Tôi trả lời. Tôi cựa
quậy trên ghế ngồi. Tôi chân co ro, hai tay nắm nhẹ trên đầu gối như
một con thú nhớ rừng. Ở nhà, không ai biết tôi đang ở trên trời mà
mắt ngó đăm đăm theo đêm.
Trăng ơi! Trăng ơi! Lâu lắm rồi tôi chưa trở lại.
Bộ đồ hành quân chưa được thay từ đêm đơn vị rời Sài Gòn theo
lệnh hành quân. Dân đứng nhìn theo đoàn quân xa ở ngã tư Bảy
Hiền vàng điện. Đi thì đi! Ai cũng quen rồi nhưng có chút gì buồn
từ những bàn tay vẫy dọc theo con phố. Toàn bộ Lữ Đoàn vào vùng.
Nghe nói Long Khánh. Đây là cú bốc quân lớn nhất bằng trực thăng
sau những ngày Mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972. Hành quân gần nên chị
bảo nếu nằm ven đô thì ghé nhà ba má chị chơi. Nhớ nghe. Địa chỉ
này. Trương Tấn Bửu, Phú Nhuận, Gia Định.
Anh cũng là người cùng đơn vị,
làm kế toán trưởng đại đội tôi.
Mới quen thôi nhưng anh chịu
chơi hết mình. Lương chưa lảnh
kịp. Anh cho mượn tiền tiêu. Về
hậu cứ không gia đình, không
cơm ăn vì “con bà phước”. Ra
nhà anh ăn đỡ. Chị nấu. Mai mốt
lảnh lương trả sau. Sài Gòn lộn
xộn, cô nhỏ lớp mười được nghỉ
học, về đỡ chị một tay trông
cháu. Hỏi ra mới biết là em gái
chị khi thấy tụi trong đơn vị cứ
tìm cớ ra nhà chơi. Có lần ăn
trưa xong, tôi hỏi chị mượn cái
sàn nhà nằm ngủ đợi chiều vào
hậu cứ. Thức dậy có người cho thau nước rữa mặt, cây trái thổ sản
miền Nam để ăn. Tác giả là ai ngoài nó, tóc ngắn, môi cong cong!
Tôi quen được con bé nên hành quân lại nhớ.
Trung đội chia xong lương khô và đạn dược. Tôi tìm mảnh giấy
định viết cho nó vài hàng. Nghĩ sao đó tôi đi về phía nhà chị, cách
Xuân Nhâm Dần, 2022