Page 106 - MUDO82
P. 106

Mũ Đỏ 82                                       104

nó cất rất kỹ những quyển tập vở cũ của nó, nó qúy như một gia tài

riêng tư, thỉnh thoảng lại lấy ra lật từng trang, đọc lại từng chữ, cho

đến bây giờ nó thuộc từng dấu chấm, phẩy của những quyển vở, nó

tiếc rằng không có thêm được chữ nào nữa, nó cũng không thể mượn

sách của đứa nào, vì những đứa bạn của nó cũng chẳng còn ở đó

nữa, hình như thầy cô cũng mới, học trò cũng nhiều người mới, có

cái gì thay đổi cũng rất mới trong chương trình học…??!!!... người

ta phân biệt đối xử với nó cũng như những đứa bạn của nó, gọi bọn

nó là … < con nhà ngụy…> . nó không thể hiểu được, nhưng …có

cái gì đó… rất khác…!.. không một chút thân thiện … nên thằng

Nam cũng đành chấp nhận số phận của nó….. con bé thì khác….

Nó vẫn vô tư với cuộc sống nhiều đổi thay nơi vùng kinh tế mới…

hằng ngày chạy theo thằng anh đi giăng tấm vải mùng rách để vớt

những con tép nhỏ, những con cá lòng tong hay lấy cành cây khua

vào những hốc đất, bờ đê, bắt cua, bắt chuột đem về để mẹ nó làm

thức ăn cho cả nhà, tuổi thơ của nó không biết những gì khác, hạnh

phúc quẩn quanh bên cạnh ba mẹ nó và thằng Nam, ngày lại ngày,

cuộc sống dù thế nào nó vẫn thấy sung sướng vì nó chẳng biết gì cả,

mà nó cũng chẳng cần biết gì hết…. nó đã có ba mẹ nó lo, và thằng

anh nó trông nom mọi chuyện, nó cứ sống như thế … đó là thế giới

thần tiên của con bé….thế giới riêng của nó….

                                               Hình như….

                                               Hơn một năm

                                               sau…cũng nơi

                                               vùng kinh tế

                                               mới…những nỗi

                                               kinh hoàng,

                                               những sự khổ

                                               đau, lại đổ ập

                                               xuống vùng trời

                                               hạnh phúc nhỏ

                                               nhoi, đơn thuần

                                               của tuổi thơ dại,

                                               mẹ nó bị rắn cắn

chết !. nó không nhớ được ngày mẹ nó chết … nơi đó lại không có

một trạm y-tế nào … không một viên thuốc; muốn đi bệnh viện ở

huyện, thì phải mất hai ngày đường xa xôi cách trở, người ta nói…<

Xuân Nhâm Dần, 2022
   101   102   103   104   105   106   107   108   109   110   111