Page 110 - MUDO82
P. 110

Mũ Đỏ 82                                         108

đang run rẩy ôm chặt hai tai , nép sát dưới lòng ao khô… !!. tiếng

nổ kinh thiên làm cho con bé tức ngực vì hơi ép, khó thở, tai nó ù đi

, lùng bùng, nó không nghe được gì, và nó cũng không biết chuyện

gì đang xẩy ra…?? !! .. đất cát đổ xuống rào rào rồi ngưng hẳn …

Con bé chui lên từ cái ao khô ! đầu tóc, mặt mũi, áo quần đầy một

lớp đất dầy …trộn lẫn những thịt, máu của người cha và người anh

thân yêu mà nó không hề biết… nó giống như từ dưới chin tầng địa

ngục chui lên…!!.. căn nhà của nó không thấy đâu nữa, ngay chỗ cái

nhà bây giờ thành một cái hố to… không nhìn thấy ai… con bé ngơ

ngác rồi chợt thấy hốt hoảng kêu gọi vang lên nhưng chỉ có tiếng

kêu của nó lạc lõng trong khói bụi mịt mờ… có nhiều người đang

dắt díu, bồng bế, chạy tán loạn trên bờ ruộng xa xa… dăm ba người

chạy về phía nó đang gào khóc… có người la lên…

-	 Nhà Ba Hiếu mất tiêu rồi…!!!

-	 Cha con Ba Hiếu đâu rồi …??

Và rồi trong khoảng khắc … họ cũng biết ngay lập tức, chỉ một

thoáng, họ kịp lôi con bé chạy nhanh theo mặc cho nó vừa chạy

vừa gào to gọi ba nó, gọi anh nó khản cả tiếng…với nước mắt đầy

trên khuôn mặt trẻ thơ…!!!.. Sau những chặng đường băng sông, lội

ruộng, không một phút nghỉ ngơi, đoàn người chạy qua những thôn

xóm lúc trưóc có lác đác vài căn nhà, giờ chỉ còn trơ nền đất cùng

với những cột kèo đang cháy nham nhở đến rợn người, nhưng bản

năng sinh tồn bắt đôi chân vẫn bất kể gai góc, không ngừng chạy

….!!.. những giọt mồ hôi đổ xuống cay mắt, ướt lưng, dưới ánh

nắng hừng hực như lửa cháy suốt một ngày, rồi lại qua một đêm,

đoàn người không dám chạy dọc theo con sông chia vùng biên giới,

họ sợ chạy lạc sang địa phận đất Cambuchia, vì giòng sông đã khô

cạn nước, đoàn người vừa chạy, vừa thở hồng hộc, cuối cùng cũng

ra đến thị xã nhờ được quá giang trên những chiếc ghe, xuồng của

những người dân địa phương chạy loạn ra thị xã Mộc Hóa !... nhưng

vẫn phải lập tức không ngừng nghỉ để chạy theo những chiếc xe đò

hiếm hoi đang rời bến vội vã …. Và nó bị quẳng lên xe … những

đứa nhỏ bị quăng lên xe như quẳng cái bị rách.!... đầu, cổ, tay , chân

…va chạm tứ tung… khóc la vang trời, nhồi nhét nhau đứng, ngồi

chật cứng … lúc đó người ta mới hoàn hồn, nhưng vẫn còn một

quãng đường dài sợ đạn pháo kích khắp mọi nơi … bệnh viện, chợ,

trường học… tan tành theo những quả đạn pháo từ phía Cambuchia

Xuân Nhâm Dần, 2022
   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114   115