Page 113 - MUDO82
P. 113
Mũ Đỏ 82 111
vẫn thấy nó đang nhẩy lò cò với mấy đứa bạn quanh xóm, vẫn thấy
nó đang nhẩy dây với con bé Thư bên cạnh nhà, vẫn thấy nó đang
mút cây cà rem trong sân trường, ăn quả cóc ngâm chua, chua, ngọt
ngọt… con bé vẫn thấy được cả nhà nó xum họp trong ngày ba nó
hành quân về tới, nó đang ngồi trên lưng ba nó và cười ngặt nghẽo,
thằng Nam đang chạy quanh nhà với cái nón sắt đội trên đầu, miệng
không ngớt bắn…pằng..pằng… vang dậy… vui ơi là vui… mẹ nó
nấu một nồi cháo gà thật ngon, có một dĩa gỏi gà thật to cho ba nó
nhậu với các bác, các chú… những chai bia chất ngổn ngang dưới
gầm bàn chỗ ba nó và các bác, các chú đang ngồi nhậu … hai anh em
nó, mỗi đứa một tô cháo gà nhiều thịt, nhiều hành thơm thật là thơm
mùi hành lá xanh xanh với tiêu được rắc đều trên mặt tô cháo …
chúng nó xì xụp vừa thổi vừa húp, lại vừa nhai …ngon ơi là ngon…
mẹ nó ngồi nhìn cả nhà quây quần , ăn uống, nói cười, trong cảnh
hạnh phúc tuyệt vời đó …
Đột nhiên nó thấy mọi người chạy tán loạn, nó cũng hoảng
hồn, la chới với, sợ mọi người bỏ quên nó, nó vừa la vừa khóc, vừa
gọi ba, gọi mẹ và cả thằng anh của nó… nhưng không có ai trả lời,
quanh nó chẳng còn một bóng người.. .con bé hoảng sợ giựt mình
thức giấc vẫn còn mộng mị hoang mang… miệng vẫn méo xệch,
và không ngừng ú - ớ gọi … con bé tỉnh dần … quanh nó chẳng
có một ai…!! chỉ mỗi một mình nó trong đêm đen mưa gió không
muốn ngừng, con bé khoanh hai tay ôm đầu gối cho bớt lạnh… nó
nhìn quanh tìm cái chiếu rách đã mất, không còn cái chiếu rách để
che gíó chắn mưa, con bé ngồi tựa cằm trên đầu gối ngơ ngác nhìn
vào khoảng không, cơn đói vẫn cồn cào… đêm đen vẫn phủ trùm lên
vạn vật… gíó vẫn thổi… mưa vẫn rơi….. một con chuột cống thình
lình chạy ngang qua vũng nước mưa làm con bé giựt mình, nó bỗng
nhớ tới thằng Nam… giá mà có thằng Nam ở đây, anh nó sẽ lập tức
bắt lấy con chuột làm thịt nướng lên cho nó ăn như hồi ở vùng kinh
tế mới… Nó không phân biệt được chuột đồng và chuột cống, nó chỉ
thấy thật là đói, đói lắm, bụng nó lép kẹp, bộ quần áo nó mặc trên
người cũng đã rách nhiều chỗ, gió lùa vào những chỗ lủng rách làm
con bé thêm lạnh, nó lủi vào sát vách hiên nhà nằm co nhìn ngoài
trời … mưa vẫn rơi, rơi … như những giọt nước mắt vỡ ra dưới đôi
mi nhỏ khép lại , giữ kín một tâm hồn non dại đang thổn thức, một
mình bơ vơ lạc lõng, không nơi nương tựa, lang thang đói, khát, đầu
Xuân Nhâm Dần, 2022