Page 98 - MUDO 81
P. 98

Mũ Đỏ 81                        96

Bắc làm việc theo chỉ thị cấp trên, nên chúng ta đã xử lý nó rồi. Cái
thứ công giáo đó chỉ làm hư danh cách mạng thôi. Nay còn con Liễu
(tên của Măng tôi), ráng chờ coi nó có chịu tập kết hay không, rồi
sẽ quyết định”. Nghe vậy, Măng tôi lạnh cả xương sống, từ từ rời
căn nhà họp không một tiếng động. Từ đó, bà dứt khoát cắt đứt mọi
liên lạc.

    Khi nghe kể chuyện này, tôi hỏi Măng phải chăng Ba chết do
cộng sản ra lệnh thủ tiêu, rồi sau đó lại dàn dựng một lễ an táng long
trọng kiểu nhà nước để mà mắt thiên hạ, Măng tôi trả lời đúng như
vậy. Bà cũng xác nhận ông bà chỉ là những người quốc gia chống
Pháp vì yêu nước, chưa bao giờ là đảng viên cộng sản. Bà cói thêm,
càng về sau Măng càng nghiệm ra những giả dối của Cộng Sản và
từng lo ngại khi thấy hai con trai lớn không có kinh nghiệm này.

    Nhân dịp này, tôi hỏi Măng thương đứa con nào nhất trong nhà,
Măng bảo trước đây, chính tôi là đứa Măng thương nhất, vì tôi mồ
côi cha ngay khi còn nằm trong bụng mẹ, lớn lên lại khốn đốn vì
chiến tranh, tù tội. Nhưng giờ đây, người được Măng thương nhất lại
là anh Vĩnh Toàn. Anh sinh trước tôi cả chục năm, lớn lên bên cạnh
ba măng và các bạn toàn là những người chống lại sự xâm lược của
người Pháp, do đó anh dễ có cảm tình với cuộc kháng chiến của Việt
Minh. Măng tôi nói anh Vĩnh Anh và tôi, dù sao cũng đang sống trên
một đất nước tự do. Còn anh Vĩnh Toàn đã lỡ ở lại với cộng sản, lại
không hề có kinh nghiệm về họ, chắc anh sẽ là người có cuộc đời bị
thua lỗ nhất, nay lui cui sống đạm bạc một mình.

    Đúng là tình mẹ bao giờ cũng đổ xuống cho đứa con yếm thế
nhất, ít hạnh phúc nhất. Tôi biết gia cảnh anh chị Vĩnh Toàn đã ly
thân từ lâu. Anh chị chỉ có một con gái duy nhất. Cháu ở với mẹ,
không có người dẫn dắt và một tai họa khủng khiếp đã xẩy ra. Năm
1987, khi đang theo học Nha Khoa Saigon năm thứ Hai, không hiểu
vì chuyện gì, cháu nhảy cầu quyên sinh ban đêm trên sông Saigon.

    Thật đau lòng khi nghe tin cháu, một cô sinh viên trẻ đẹp, học
giỏi bị đẩy tới mức tuyệt vọng đến nỗi phải tự kết liễu cuộc sống!
Cho tới nay, chính Măng tôi và anh chị em chúng tôi, vẫn không thể
hiểu được nguyên nhân đã đưa tới cái chết bi thảm của cháu.

   Từ khi cả nhà đã ra hải ngoại sống, anh Vĩnh Toàn cũng rất ít liên
lạc. Bất ngờ, chúng tôi nhận được tin về anh nhờ một lá thư khác
thường do chú Bửu Phát, em của Ba tôi, gởi từ trong nước ra. Thư

Tháng mười hai không hai không
   93   94   95   96   97   98   99   100   101   102   103