Page 97 - MUDO 81
P. 97

Mũ Đỏ 81                          95

Sau hai ngày không thấy các bạn mình trở lại khách sạn, và cũng

chẳng nhận tin nhắn miệng nào, người chờ bên ngoài khách sạn Hà

Nội điện thoại báo tin cho anh tôi. Đoán chuyện không hay xẩy ra,

anh tôi tức tốc bay ra Hà Nội, đến tư gia “bác Võ Nguyên Giáp,” xin

vào gặp với tư cách là “con trai của ông Bửu Tiếp”, người thầy giáo

Quốc Học Huế thời xưa. “Bác” Võ Nguyên Giáp lắng nghe, lắc lắc

đầu, rồi bảo anh tôi về chờ tại khách sạn.

Thêm 2 ngày căng thẳng chờ đợi trong lo âu. Bỗng trong đêm

thứ hai, cả anh tôi và người bạn kia được chở vào bên trong một cơ

quan, nhìn thấy ba người bạn mình đang có mặt tại chỗ, mặt mày

người nào cũng xám xịt, căng thẳng, một người lại có băng trắng ở

cổ tay. Không dài dòng giải thích, cả 5 người được lệnh ký tên vào

một tờ giấy cam kết đủ thứ, kể cả việc không bao giờ được về lại

Việt Nam.

Sau khi đồng loạt ký tên, cả 5 người được chở thẳng ra phi trường

lên chuyến bay sớm nhất về Canada. Trên máy bay, anh tôi được các

bạn cho biết, sau khi phát biểu ý kiến chủ trương đa đảng của nhóm

Việt kiều yêu nước ở Montreal, cả 3 người bị bắt, đưa ngay vào nhốt

trong một bệnh xá tâm thần. Anh bạn tổng thư ký của nhóm quá tức

giận nên quyết tự sát bằng cách rạch cứa cổ tay mình, nhưng được

cứu thoát. Chính vì vậy mà chúng mới thả cho về vì e ngại sẽ có khó

khăn với bộ ngoại giao Canada.

Vậy là nhóm Việt Kiều Yêu Nước Montreal, trước đây đã từng bị

rúng động bởi hiện tượng vợ chồng Phục & Vịnh Thủy vượt biên

trở về lại Canada, nay lặng lẽ tan rã, mỗi thành viên mỗi mang một

nỗi niềm riêng.

Câu chuyện anh Vĩnh Anh và nhóm bạn Montreal làm Măng tôi

trầm ngâm rất lâu, sau đó bà mới kể lại một bí ẩn mà bà dấu kín

trong lòng từ nhiều năm.

Sau khi Ba tôi mất, suốt thời kháng chiến chống Pháp, chi hội phụ

nữ nằm vùng tại Huế cố lôi kéo Măng vào tổ chức của họ, nhưng

Măng đã nhiều lần thoái thoát với lý do góa phụ bận rộn nuôi bầy

con, mươi lần bị kêu đi họp thì chỉ đến một lần cho có lệ.

Vào thời gian chia đôi đất nước của hiệp định Geneve 1954, Măng

tôi thình lình đến nơi họp, và đến trễ. Đang đứng bên ngoài cửa căn

nhà họp trong chiều tối, tình cờ Măng nghe tiếng các người bên

trong phòng đang bàn tán về mình “Thằng Tiếp không chịu ra ngoài

           Tháng mười hai không hai không
   92   93   94   95   96   97   98   99   100   101   102