Page 176 - MUDO 81
P. 176

Mũ Đỏ 81                        174

khiến Anh mê mẩn dù lời nói khó hiểu” mô tê răng rứa - anh đừng
đi gần tui mà tui ốt dột. Mạ tui thấy la tui đó!” Hay là một cô bé tóc
ngắn có dáng nghịch ngợm chạy xe honda với câu nói thật ngộ “Tui
hổng chịu đâu - Dzậy sao?!” Là một tà áo tím nên thơ với giọng nói
nhẹ như gió thoảng của “cô em Bắc Kỳ nho nhỏ”…Là người cho
Anh bao nổi nhớ, bao vấn vương. Bao mộng ảo, diệu kỳ.

   Rồi chuyện tình của họ như thế nào? Cũng ngập ngừng, cũng lo
sợ, lãng mạng và say đắm. Cũng liều lĩnh, bất chấp, nhanh chóng và
thương đau. Đột ngột và lâng lâng tự nhiên đến như thể “nó chiếm
hồn ta bằng nắng nhạt, bằng mây nhè nhẹ gió hìu hiu!” Như một
cơn “gió thoảng xa xôi, gió nào rung động tim tôi, hay là dư âm suốt
đời!” Hay nhẹ nhàng buông thả trữ tình của “chưa nắm tay em mà
lòng đã yêu, chưa uống môi em mà tình đã say!” Tình lính thường
long đong ray rứt. Yêu trong vô vọng. Yêu trong cuồng si. Yêu trong
chớp nhoáng. Tình lính “tính liền” với đám cưới trong ba ngày phép
trước khi ra lại đơn vị.

                                             Anh biết chăng Anh, em yêu
                                          Anh vì yêu dáng phong trần hiên
                                          ngang của Anh, yêu luôn cả mũ
                                          đỏ thiên thần và bộ đồ hoa dù?
                                          Có thấy chăng Anh, em yêu cái
                                          nhìn nồng nàn, đôi mắt rực lửa,
                                          nụ cười rạng rỡ với giọng cười
                                          sảng khoái của Anh? Như một
                                          Ngọc Lan, cô bé Bắc Kỳ của mùa
                                          Thu tóc ngắn, yêu sự chìu chuộng
                                          săn đón của Thiếu Úy Dương
                                          Văn Chánh, yêu luôn cả con
                                          đường từng chung lối, yêu vòng
                                          tay siết chặt, nụ hôn nóng bỏng
                                          mang theo mây trời và giông bão
vào đời mình. Phải chăng Ngọc Lan đã từng mong đợi những lá thư
tình đơn sơ gởi từ KBC xa lạ?! Đã thích nghe Anh kể chuyện đời
quân ngũ, xông pha ngoài trận tuyến. Yêu Anh, em đành thương
luôn cả đầu tóc húi cao caré, làn da đen thui khét nắng và luôn cả
mùi ẩm mốc của bộ đồ trận. Và từ khi em là người yêu của lính, em
biết yêu nhạc lính, yêu màu tím hoa sim, biết lo sợ thấp thỏm đợi

Tháng mười hai không hai không
   171   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181