Page 171 - MUDO 81
P. 171
Mũ Đỏ 81 169
đau, chửi thề, nghiến răng của thương binh, trong mùi ẩm ướt của
sàn nhà, mùi bông băng thấm máu và của thuốc men, tôi chứng
kiến bao nụ cười hạnh phúc của các đồng đội thương binh kề cận,
do những người mẹ, người chị hay em, hoặc người tình đem đến.
Là những thức ăn quen thuộc do nhà nấu, trái cây tươi mát đưa tận
miệng. Là những e ấp nắm tay, những an ủi trìu mến. Là những ánh
mắt thương cảm, ưu buồn lo lắng khi nhìn thấy vết thương nặng của
người thân. Là những thăm hỏi, hay đôi khi chỉ là những câu nói
bâng quơ, dù ngồi hằng giờ bên cạnh giường. Là những gói thuốc
lá, ly cà phê đá, những chiếc khăn tay, những cuốn truyện từ các em
gái hậu phương đem đến…
Trong “Một Thời Để yêu, Một Thời Để Chết”, chàng lính Đức
Erust Graeber về thăm nhà lần đầu tiên sau 2 năm ở chiến trường
miền Đông. Dưới khung cảnh đổ nát của thị trấn mình liên tục bị
Đồng Minh oanh kích, anh tìm thấy được tình yêu với nàng Eliza-
beth Kruse, một người quen xưa của gia đình. Một tình yêu mãnh
liệt giữa 2 con người không còn gì để phải sợ mất mát đã nẩy mầm
giữa tiếng bom đạn và chết chóc rồi vươn lên thắm thiết giữa nồng
nàn ân ái, khắc khoải, âu lo trong nỗi buồn mênh mang vô định của
có nhau hôm nay, mất nhau ngày mai. Thay vì đào ngũ, Erust quyết
định trở lại đơn vị để rồi gục ngã bởi viên đạn do chính những tên
du kích Nga anh vừa thả ra, khi tay anh đang cầm lá thư của vợ báo
tin có thai con mình. Truyện được kết thúc bằng một câu ngắn gọn
“Đôi mắt chàng khép lại”. Khép kín luôn cả một khung trời, một
giấc mơ hiền hòa bình dị vụt biến đi khi cái chết đến quá nhanh và
phi lý. Dửng dưng. Không một dấu than. Không một dấu hỏi. Như
một giọng hát soprano đang ngân lên thật mạnh và cao vút, bỗng đột
nhiên ngưng…
Các Anh thân mến,
Thương tật hay chết chóc là chuyện không một ai mong muốn
nhưng vẫn phải chấp nhận khi trời gọi ai nấy dạ. Cái chết đôi khi
đơn độc trong tiểu đội khinh binh, đôi lúc vài ba mống cùng một lúc
khi trung đội tiến chiếm mục tiêu. Có khi đi đoong luôn gần cả nửa
đại đội vì bom bạn thả lầm, hay nhiều hơn nữa khi tiểu đoàn bị tràn
ngập…Có cái chết đến nhanh sau một tiếng nổ lớn, có cái đến từ
từ, quằn quại trong đau đớn. Có cái chết thật tức tưởi oan nghiệt, có
cái vì can đảm đỡ đạn cho đồng đội bên cạnh. Người lính chết trong
Tháng mười hai không hai không