Page 170 - MUDO 81
P. 170

Mũ Đỏ 81                        168

khi tình yêu vừa len nhẹ vào đời người lính nó đã mang theo mầm
mống của lo sợ tan vỡ, của mất mát chia ly và chết chóc. Những tình
cảm dạt dào thắm thiết của chàng nơi sương gió thương nhớ em ở
làng xa, “chiều chiều ngoài biên cương, nhìn ra khơi ngàn sóng biếc
mơ đến em bên bến sông buồn trông chờ” Là những thơ tình trang
trải nỗi nhớ nhung của nhau. Những hẹn hò quý báu trong những
ngày nghỉ phép ngắn ngủi. Những tâm sự thầm kín, những dự tính
thơ mộng, những nụ hôn gắn bó, những hiến dâng tự nguyện. Để
nhiều khi, những cuộc tình ấy đơm hoa kết nụ theo tháng ngày chinh
chiến, cho dù về sau “…anh trở về bại tướng cụt chân”; hay cuộc
tình vỡ tan khi tin em sang ngang đến giữa tiếng bom đạn. Và đôi
khi cuộc tình bị chém ngang tim với tin dữ chàng vừa gục ngã nơi
một tiền đồn không tên, rơi nhẹ vào chốn miên viễn không hận thù,
bỏ lại cuộc đời trai trẻ và “người tình còn đó anh nhớ không anh”.

  Trong thử thách, gần với nỗi chết, tình yêu nơi người lính càng
sáng ngời hoa mộng, mang đầy từ tâm. Là nơi bám víu giữa những
lằn chớp của bom đạn. Là nhung nhớ lơ lững giữa nguy hiểm. Là
bao nhiêu lần mơ đến em. Là bấy nhiêu lần nguyện cầu khi không
biết phải làm gì hơn. Là cảm nhận hạnh phúc tuyệt vời dù chỉ với lá
thư tình mang trong ba lô hay một tin nhắn của người yêu từ phương
xa. Hoặc đơn giản hơn là những bộc lộ thiết thực khi cảm nhận thiếu
vắng em, những ao ước được dạo phố bên em, những cơn mê thèm
ôm em. Ngay giữa những tiếng nổ. Giữa những đêm khuya trắng
mắt. Trong những cơn say chưa đủ say. Khi không biết ngày mai sẽ
ra sao:

                 “Mấy tháng rồi tao chưa thấy Sài Gòn
                  Mấy tháng rồi tao không được ôm em
                  Tao thèm làm tình như tao thèm sống
                   Tao thèm hôn em, hôn liên miên…”

              *Mưa và Nỗi Chết ở An Lộc/ Tác giả Nguyễn Tiến Cung

  Trong truyện “Một Thời Để Yêu, Một Thời Để Chết” mà tôi tình
cờ đọc lại trong thời gian chờ ra đơn vị, tại bệnh viện Đỗ Vinh, một
câu truyện về người lính, tình yêu và sự chết xẩy ra như bao câu
chuyện tương tự trong cuộc chiến hiện tại, nhưng không hiểu vì lý
do gì cuốn truyện bấy giờ đã để trong tôi một ấn tượng sâu đậm. Có
thể vì đó là thời gian tôi đang chơi vơi đeo đuổi mối tình đầu đời ở
tuổi hai mươi sáu. Giữa những giường bệnh, giữa những tiếng rên

Tháng mười hai không hai không
   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175