Page 177 - MUDO 81
P. 177
Mũ Đỏ 81 175
chờ tin Anh. Là biết cầu nguyện Ơn Trên gìn giữ Anh và theo dõi
bước chân Anh qua những đêm trằn trọc khó ngủ. Anh biết chăng
Anh khi yêu Anh là em chấp nhận những ngày cô đơn xa Anh, những
chiều dạo phố một mình? Là ráng làm quen với tên xa lạ của những
nơi Anh bước qua, là đến thăm Anh ở hậu cứ hay trong quân y viện.
Phải chăng Nha Trang từng đã ghi dấu mối tình học trò trong trắng
của một Phan Ngọc Bích và bạn gái cùng trường Võ Tánh của mình?
Phải chăng chị Phạm Thị Ngọc Thủy khi nhận làm vợ của Phan
Ngọc Bích là chấp nhận thương đau thua thiệt? Là chắt chiu với tiền
lính là “tính liền”. Có biết chăng rồi đây chị sẽ đếm những ngày xa
chồng, sẽ sống tại hậu cứ ở Biên Hòa trong căn phòng nhỏ lợp tôn
với hai quả tim đồng, và đành phó mặc tương lai cho số phận? Biết
chăng chị khi lấy chồng lính là có ngày chị lỡ làng đời mình? Là có
ngày chị phủ phục với 2 con còn thơ dại ở lứa tuổi 4 và 2 tuổi trước
linh vị của chồng nhưng chẳng có lấy xác chồng để tiễn đưa? Mà
đành tê tái, tủi thân với những dòng lệ tuôn rơi và những lời thì thầm
yêu đương!!
Các Anh thân mến
Trong giây phút phi cơ lâm nạn, người lính trận trẻ tuổi có kịp chăng
Anh kêu lên Mẹ ơi, như Anh đã từng làm lúc còn ở với Mẹ những
khi anh bị đau ốm hay khi vấp ngã? Nhớ chăng Anh những bước
bình an bên cạnh Mẹ trên con đường làng? Có nhớ chăng Anh lời
nói yêu đương tỏ tình của Anh với người thôn nữ trên đường hành
quân lần trước? Có đủ chăng Anh thì giờ nghĩ đến người vợ bé bỏng
cùng hai con thơ luôn trông ngóng chờ
đợi Anh nơi hậu cứ? Hay có kịp thấy
chăng Anh nụ cười ánh mắt của người
em nhỏ Anh đang yêu mà anh đành bỏ
lại tại Gia Định khi bước vào chinh
chiến?! Và có đủ chăng Anh, người
Hạ Sĩ Nhất Nguyễn Thanh Xuân, vài
giây để mỉm cười khi biết mình đang
nhẹ nhàng bay đến gần người vợ mới
cưới bị trúng mìn chết trong lần về
thăm gia đình vừa xẩy ra 2 tháng trước
chuyến hành quân này?
Tháng mười hai không hai không