Page 128 - MUDO 81
P. 128

Mũ Đỏ 81                        126

phố phường thủ đô. Các bảng quảng cáo ngày xưa như thuốc lá hiệu
Juan Basto xanh, Cotab, kem đánh răng ông da đen Hynos,,,Tất cả
gần như giữ nguyên không có gì thay đổi từ thập niên 1945 đến năm
2000. (có lẽ nhà nước thích giữ như vậy để bảo tồn cuộc sống xe đổ
thùng phân cổ xưa) Khía cạnh này nói lên điều mỉa mai, chua chát.
Một nhà nước cộng sản Việt nghèo nàn lại hô hào đi giải phóng một
quốc gia phú cường của miền Nam.
	 Ngày nay những người từ hải ngoại trở về, qua danh xưng
Việt kiều, đều cảm nhận được, cảnh phân biệt Bắc Nam tuy ngầm
như khá rõ nét. Thành phố Saigon, không còn gọi là thành phố với
cái tên khá dài, thành phố Hồ Chí Minh cũng như ký hiệu phi trường
Tân Sơn Nhất trở lại tên cũ SGN. Không có hàng quán nào chủ và
người giúp việc đều là những người cùng chung một xứ sở gốc gác
miền. Công nhân xây dựng không bao giờ có pha trộn thợ làm việc
gốc từ hai miền khác nhau. Sự phân biệt âm thầm, nhưng rõ nét hơn
mười lần so với nạn kỳ thị đen trắng tại quốc gia Hoa Kỳ. Đây là
điều biểu hiện rõ ràng Cộng sản Việt không bao giờ đồng hóa được
người dân của quốc gia Việt Nam Cộng Hòa.
	 Những người cầm quyền ở Việt Nam hiện nay. Họ đang hành
xử độc quyền sở hữu trọn đất nước, chiếm đoạt tài sản của người
dân. Mọi thứ từ đất đai đến tài nguyên. Họ có quyền cho thuê dài
hạn hay bán đứt. Chấp nhận những áp lực đè nặng thua thiệt trước
ngoại bang phương Bắc. Đây là một trong các khía cạnh chính để
bảo đảm chế độ họ cai trị được kéo dài. Bên cạnh đó, lúc nào họ
cũng kêu gọi hòa giải hòa hợp dân tộc để cùng nhau xây dựng. Điểm
này được mấy ngài, mấy ông tỵ nạn xếp vào loại “phỗng đá” hay đầu
óc “something wrong” tin theo và cổ vũ. Đã gọi là hòa giải, hòa hợp,
quên đi những quá khứ. Sao chính quyền không đón nhận số quân
nhân đã tử trận trong chiến tranh được chôn cất nơi quê nhà? Đã hòa
giải, hòa hợp sao lại gán ghép những ý kiến bất đồng xây dựng đất
nước là thành phần phản động. Một đất nước muốn phát triển hùng
mạnh, luôn cần có nhiều ý kiến đóng góp xây dựng. Riêng những
người dân của quốc gia miền Nam, khó mà bỏ được lòng oán hận.
Khi bị khách không mời mà vào đã chiếm đoạt tất cả mọi thứ từ của
cải vật chất, đến cả những nơi thờ phượng tín ngưỡng, qua lớp tu sĩ
mới: “‘sư sãi quốc doanh”.
	 Cái nghịch lý ở chỗ, cùng là mảnh đất Việt Nam, và người

Tháng mười hai không hai không
   123   124   125   126   127   128   129   130   131   132   133