Page 162 - MUDO79_80
P. 162

Mũ Đỏ 79-80  160

cùng một binh chủng, một đơn vị. Giờ đây, sát bên nhau trong nhà
tù, kẻ trước người sau trong hàng điểm danh hay lao động, nằm cạnh
nhau hằng đêm, 3 chúng tôi, Tịnh,Tân và tôi như thể tay chân của
nhau, tai mắt cho nhau, nuôi sống nhau bằng hy vọng và kinh cầu.
Tịnh và Tân thường nâng đở tôi trong những khi tôi suy sụp, chán
chường tuyệt vọng.

Qua bao nhiêu đêm, không những Tân đã lén lút giúp Tịnh và tôi ôn
lại những đoạn kinh thánh quan trọng, bắt chúng tôi lập lại kinh cầu,
mà còn luôn nhắc nhở 2 đứa tôi đọc kinh hằng đêm trước khi ngủ.
Đêm nào cũng như đêm nấy, không sót một đêm, vài phút sau khi
đèn phòng tắt, Tân nghiêng người rót nhẹ vào tai tôi “Huynh, đọc
kinh với đệ. Huynh, đọc kinh với đệ”. Khi được Tân nhắc nhở, tôi
lấy chân mình đá nhẹ mấy cái vào chân Tịnh, rồi cùng nhau lâm râm
đọc kinh. Nhu cầu đời sống tâm linh khiến chúng tôi gắn bó thân
thiết. Có những lúc tôi làm biếng vì quá mệt mỏi, tôi giả lờ hoặc cố
tình không nghe. Tân lấy cùi tay thúc nhẹ vào hông tôi liên tục cho
đến khi tôi phải chịu thua, đành cùng nhau đọc kinh cầu nguyện.
Tân thường lần nguyên chuổi tràng hạt mổi đêm, rồi lẩm bẩm cầu
nguyện thêm cả năm mười phút. Riêng tôi, tôi đọc 1 kinh Lạy Cha-
Cứu Chúng Con Cho Khỏi Mọi Sự Dữ- 3 kinh Kính Mừng và 1 kinh
Sáng Danh, như Măng tôi thường làm trong những lúc đau buồn thối
chí sau khi Ba tôi mất. Đôi lúc siêng năng hơn, tôi cùng lần tràng
hạt chung với Tân, và thỉnh thoảng ba chúng tôi hát nhỏ với nhau
bài thánh ca Sao Biển mà Tân thuộc nằm lòng hơn hết “…Sống chết
con trông chờ, bao nhiêu sức hộ phù, lòng Mẹ sẳn sàng mà đoái đến
con, giúp con đưa con về tới bến…”

Thường buổi sáng chúng tôi chỉ kịp đọc thầm 1 kinh Lạy Cha sau
khi thức dậy. Mổi lần đọc kinh và cầu nguyện, tôi tìm thấy an ủi và
lạc quan, lòng thư thả phó mặc; tinh thần vững mạnh hơn để chịu
đựng thử thách; thể xác nhẹ hẳn vì có được niềm tin sẽ đến ngày
tìm thấy ánh sáng cuối đường, dẫn đưa tôi vượt thoát bao thử thách,
bao vấn nạn, để cuối cùng cho tôi nguyên vẹn sum họp với gia đình.
Tịnh và Tân cũng vững niềm tin như vậy.

                     “Cuộc đời con trong tay Người
                        Hồng ân Người ban cho con

                   Tháng sáu hai không một chín
   157   158   159   160   161   162   163   164   165   166   167