Page 48 - MuDoso78
P. 48
Mũ Đỏ 78 47
do đưa chúng ta đến mất nước, lưu vong như ngày hôm nay.
Vì thấy địch mà không được đánh, từ đâu ra nông nỗi này. Nhiều người
không hiểu đã ăn nói bừa bãi, gây đau lòng nhau, không ích lợi gì, mà chỉ
có lợi cho lòng tự tôn, tự đại của họ mà thôi, tôi thấy thương họ, hơn là oán
hận họ, lúc này là giai đoạn cần phải thận trọng, thêm bạn bớt thù, đó mới
chính là mục tiêu hàng đầu của chúng ta. Đã là con người ai cũng có những
lúc lầm lẫn, tôi biết chính tôi đã có những lời nói, việc làm gây tổn thương
người khác. Trong thời gian đó trăm ngàn dâu đổ đầu tằm, tôi chỉ còn biết
công vụ và công vụ mà thôi; nội công vụ đã làm tôi quên hết mọi việc, gia
đình xã hội tôi đều mắc lỗi, lỗi nặng, tôi rất ân hận vô cùng, xin gia đình,
xin các chiến hữu hiểu, thông cảm và tha thứ tất cả hành động không vừa
ý của tôi đã đối với họ . Tôi xin ngẩng cao đầu chịu tội. Trưởc linh hồn
các chiến hữu đã khuất, trước ý chí cương cường các chiến hữu còn nuôi
ý định quang phục quê hương, trước gia đình thân yêu của họ và của tôi.
Cho nên khi Không Quân xin oanh tạc, tôi đành phải cắn răng mà nói, như
anh đã nghe. Không lẽ mỗi khi có sự kiện xảy ra đau lòng như vậy! Tôi
phải giải thích với từng người; về hoàn cảnh ê chề của Quân Lực Việt Nam
Cộng Hòa, như vậy hay sao? Thú thật tôi không có thì giờ, tôi cô độc lắm.
Hoàn cảnh khó khăn, tàn độc mà chúng mình phải chịu chi có những người
chung số phận, mới hiểu được, còn những vị chuyên ăn trên ngồi trốc làm
sao hiểu được, họ là những người chuyên (ăn t... nói p..... Mà thôi! Càng
không nên tranh luận với những người này). Lúc đó tôi có trăm ngàn việc
phải lo, đâu phải chỉ có những việc đơn giản như vậy đâu! Chúng ta hãnh
diện là những quân nhân vào sanh ra tử, không trốn tránh trách nhiệm khi
đất nước cần đến sự hy sinh xương máu của chúng ta, không lẽ bây giờ
chúng ta lại trốn tránh trách nhiệm với đồng bào ruột thịt của chúng ta, tôi
không muốn lên tiếng vì tôi thấy khó chịu khi phải nói chuyện với những
chuyên viên như vậy!!! Anh nên cẩn thận khi nói chuyện với họ!
Tôi không quên toán tiền trạm năm Mậu Thân, do anh điều động thay anh
Lưỡng đã giải tỏa áp lực địch cho tôi. Thưa Niên trưởng, đó là chuyện bình
thường thôi! Thưa quí vị Sở dĩ có việc này là do, Tết năm Mậu Thân, Cộng
quân tấn công vào Huế, vì bất ngờ, nên đặc công đã chọc thủng hàng rào
phòng thủ của trại Mang Cá, rồi lần mò vào tới sân cờ của BTL/SĐ1BB.
Các đơn vị cơ hữu của SĐ1BB đều không thể điều động được. Tướng
Trưởng không liên lạc được với Chiến Đoàn 1 Nhảy Dù, tất cả hệ thống
liên lạc chỉ huy của Chiến Đoàn Nhảy Dù, cũng như nhiều hệ thống chỉ
huy khác trong vùng đều bị phá, không liên lạc được, bắt đầu từ thời điểm
đó, hệ thống liên lạc, cũng nhu vũ khí, đồ trang bị của địch, hơn hẳn ta!
Tháng sáu hai không một tám