Page 45 - MuDoso78
P. 45

Mũ Đỏ 78                       44

        pháo, trơ trọi trên đỉnh đồi, không thấy các cơ quan khác. Như nhà ở của
        các pháo thủ, hay hầm đạn đều nằm dưới mặt đất v v. Nhờ vậy tôi được
        tư lệnh sư đoàn khen thưởng. Tôi nói vòng vo Tam Quốc như vậy để quí
        vị đọc giả hiểu rõ tác giả, dù ở cấp bậc nào, viết về tướng Trưởng, không
        biết đọc bản đồ nào, mà lại viết Thường Đức nằm trên đường mòn HCM,
        trong khi Thường Đừc nằm cách xa đường mòn HCM, khoảng gần 50Km,
        tôi không muốn biết tác giả có cấp bậc gì , trình độ nào, nhưng viết như
        vậy, thì bài viết này khả tín bao nhiêu? Tác giả viết nhiều điều buồn hơn
        vui, nhưng một điều hơi đè nặng trên vai vị tướng có nhiều điểm tốt hơn
        điểm xấu, tôi sợ nhiều người hiểu sai, không nên vì hằn học với hiện tại,
        mà làm mất đi sự cảm mến của hậu thế với Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa,
        một vị tướng có nhiều điểm tốt hơn xấu mà bị bôi trét như vậy có chỉnh
        hay không? Ngay con cháu chúng ta, có còn coi trọng chúng ta hay coi
        thường chúng ta.

        Ôi một vị tướng có điểm cao, mà còn vô trách nhiệm như vậy, vậy các
        quân nhân khác, sẽ bê tha tới mức nào đây! ! Đó chính là nguyên nhân
        tôi thấy phải có trách nhiệm viết, có đoạn tác giả viết đại để như thế này:
        (Khi nhận được tin nóng từ máy bay quan sát cho biết từ điểm X một đoàn
        xe địch rất đông đang từ đó di chuyển về hướng Quân Đoàn II). Tư Lệnh
        Quân Đoàn I, lạnh lùng trả lời: - Hãy để cho nó đi ! Lời nói nhẹ nhàng!
        Nhưng nó biểu lộ một sự lựa chọn vô trách nhiệm, nhất là nó phát ra từ
        lồng ngực của một quân nhân có tinh thần trách nhiệm cao, tinh thần kỷ
        luật cao, mà còn vô trách nhiệm như vậy! Ôi! Có thể như vậy sao? Ông
        Trời tuy xa vời vợi, khó với tới, nhưng rất dễ cho mọi người cảm nhận
        được, trời ở nơi nao? Lời văn độc ác trời có thể thấy rất rõ, thấy rất chi tiết,
        thấy rất công bằng và phán xét rất công minh. Ra ngoại quốc ai mà không
        khắc khoải nhớ về quê hương thân yêu, tôi hoàn toàn chới với giữa giòng
        đời chen chúc bởi lòng vòng trong ghen tị, ôi chao với kẻ thù cũng có mà
        với bạn bè cũng khá nhiều, nhưng với bạn thì chan chứa độc ác, phát xuất
        từ ganh tỵ, cái ta cao chót vót, không dung tha một người nào, càng nhiều
        danh vọng, càng lắm tên bay, đạn lạc. Cả hàng tá tổ chức phục quốc, tôi
        không biết phải làm gì với sự mong muốn hèn mọn của mình, sau một thời
        gian suy diễn lung tung, tôi chỉ còn thấy tổ chức của ông Nguyễn ngọc
        Huy là chỗ dựa tinh thần vừa phải, nên phải bước vào lắng nghe, xem thực
        hư thế nào, một buổi chiều thứ tư đẹp, tháng tư, năm 1986.

        Thật lòng mà nói, trước năm 1975 tôi nhìn tướng Trưởng với con mắt thật
        bình thường, không ác cảm, mà cũng không có nhiều cảm mến. Trung tá
        Nguyễn văn Viên người anh quí mến của tôi, năm 1954 là quyền tiểu đoàn
        trưởng TĐ5ND lúc đó tướng Trưởng mới ra trường là trung đội trưởng,
                        Tháng sáu hai không một tám
   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50