Page 47 - MuDoso78
P. 47

Mũ Đỏ 78                       46

        trú tại phía nam thành phố San Jose, tôi cố ý đến sớm hơn mọi người, để
        được nói vài câu chuyện, xa xưa, may mắn được gặp tướng Trưởng tại đây.
        Tôi uống bia, còn tướng Trưởng uống theo sở thích của ông, căn phòng
        rộng thênh thang, chỉ có hai chúng tôi.

        Đương nhiên tôi biết ông đã lâu, từ lúc sư đoàn Nhảy Dù thành lập Trung
        tâm huấn luyện quân sự, lúc đó thì tôi chưa đội nón Đỏ, cũng như chưa có
        tiểu đoàn Vương mộng Hồng, tinh thần làm việc của ông, tôi không sao có
        thể so sánh với bất kỳ một ai, riêng sức chịu đựng làm việc thì tôi có thể
        theo chân ông được. Theo sau thôi! Chúng tôi cũng có những câu xã giao
        với nhau thường lệ, như mọi người. Sức khỏe của ông lúc đó không có gì
        khác cho lắm, nhưng hình như ông bắt đầu vào thời kỳ suy thoái, là con
        người ai mà không phải chịu cảnh sinh, lão, bệnh, tử! Tôi nghĩ rằng: Lúc
        này đất nước còn đang cần những người như ông, tôi biết ông sẵn lòng
        đóng góp, thật tình không biết tổ chức nào, có sức hấp dẫn với ông.

        Mới đây một người bạn không thân thiết, so sánh tướng Trưởng với tướng
        Nguyễn chánh Thi, nhưng anh ta nặng đầu óc địa phương quá! Tôi mỉm
        cười cho qua chuyện, không bao giờ tôi lại đi so sánh hai vị niên trưởng, ở
        những lúc không cần thiết, tranh luận vô bổ, một người thì bày, một người
        thì dọn dẹp, một người thì to miệng, một người thì bé mồm; hãy để cho
        thế nhân bình luận cũng đủ lắm rồi! Thưa niên trưởng tôi có một thắc mắc,
        niên trưởng có thể trả lời, nếu không muốn niên trưởng có thể không trả
        lời. Cái gì mà nghiêm trọng vậy? Lúc sắp mất nước, Không Quân quan sát
        thấy...Tôi vừa nói tới đó, ông dơ tay cắt ngang, ông thở dài chậm rãi nói:
        Tôi hiểu rồi! Tôi tưởng việc gì trọng đại, tôi nghĩ việc này anh phải biết
        rồi chứ, pháo binh phải hiểu hơn ai hết...... Sau hiệp định Ba Lê quân đội
        ảnh hưởng nặng nề nhất, pháo binh chỉ được bắn mỗi ngày 20 viên đạn /
        một khẩu, trước đó bắn không hạn chế. Không phải chỉ có như vậy là thôi
        đâu, đến cuối năm thì chỉ còn 10 viên, rồi 5 viên.... Không Quân còn bi
        đát hơn nữa, hạn chế các phi vụ, hạn chế xăng nhớt, hạn chế bom đạn, nếu
        mình cho đánh bom đạn bừa bãi thì là hành động tự sát. Vì khi các Thành
        phố, cứ điểm của ta bị tấn công, lấy hỏa lực ở đâu để yểm trợ cho các đơn
        vị này, chúng ta bó tay, chịu đựng hay sao? Vấn đề này Quân đoàn đã tiên
        liệu từ lâu, nếu có sự kiện xảy ra như vậy, Quân đoàn có nhiệm vụ phải báo
        cáo ngay cho Bộ Tổng Tham Mưu Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, nơi đây
        có trách nhiệm điều động hỏa lực tiêu diệt lực lượng đich, như vậy việc
        tiêu diệt địch di chuyển bằng xe hay là di chuyển băng đồng, nếu không có
        đụng độ trực tiếp với các đơn vị cơ hữu của Quân đoàn, thì đều do sự điều
        động hỏa lực của BTTM/QLVNCH. Quân đoàn bó tay, những sự kiện này
        xảy ra nhiều lúc rất đau đầu, tôi thấy đây cũng chính là một trong những lý
                        Tháng sáu hai không một tám
   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52