Page 240 - MuDoso78
P. 240

Mũ Đỏ 78                           239
        Thanh, rồi vuốt mắt Thanh lầm thầm:
        “Thôi ông đi bình yên, không còn chém giết hận thù nữa nhé”.

        Có tiếng trực thăng đang đến Sơn và những người lính thiết giáp phụ kh-
        iêng xác của toán tôi xếp hàng đợi đưa lên trực thăng tất cả đã được gói
        trong “Poncho”.  Tôi vẫn theo xác Thanh khi trực thăng sắp sửa cất cánh,
        tôi vổ nhẹ vào vai thay cho lời vĩnh biệt.  Một  cảm giác giận dữ xen lẫn
        sợ  hãi và cô đơn trong tim tôi, ngực tôi như có một tảng đá đè lên khi nhìn
        chiếc trực thăng chở xác xa dần.

        Thời gian trôi qua nhưng tôi khó quên được khuôn mặt đầy đất bụi của
        Thanh với nét thanh thản nhẹ nhàng đi vào thế giới bên kia.  Có lẽ  không
        có ý nghĩ  hận thù hoặc một nét đau đớn nào vì hình như Thanh đã chết
        ngay tức khắc khi mìn nổ.

        Tôi thường tự hỏi có phải vì cuộc gây gổ với nhóm lính Thượng là nguyên
        nhân của cuộc phục kích?  Vào thời gian đó lính Thượng không được tin
        cậy lắm kể cả tác chiến lẫn sự trung thành.  Họ đi lính theo mùa, một phần
        vì nhu cầu cơm áo, một phần vì sự ép buộc. Trong thực tế có nhiều đơn vị
        Thượng ở vùng hẻo lánh đã bị móc nối.  Họ cho rằng như thế an toàn vì họ
        đi hàng hai quen cả hai bên.

         Thời gian qua đã lâu nhưng tôi vẫn bị ám ảnh với giả thuyết nhóm lính
        Thượng gây gổ với chúng tôi có móc nối với  Thượng cộng hoặc du kích
        địa phương .  Nếu đúng thì chúng tôi không nên có mặt ở ngôi làng đó để
        mua đồ lặt vặt và rượu vì thật sự chúng tôi không được phép.  Tuy nhiên
        chúng tôi là những lính trẽ  sau nhiều tháng hành quân trong vùng hoang
        dã rừng núi thì làm sao thoát được sự cám dỗ sự thèm muốn thấy người
        dân mặc dầu vùng quê nhưng cũng là dấu hiệu người dân của xã hội.
        Những thèm muốn đã đánh bạt sự cẩn thận để nhìn thấy các nguy hiểm ẩn
        núp đằng sau.

        Giả thuyết kế là nếu tôi không bị sốt rét hành tôi và Sơn cũng ở trong toán,
        rồi biết đâu thêm hai tay súng có đại liên, có M7 (vì tôi được trao  M79
        thay Thiện mang máy) chúng tôi  có thể cứu vãn tình thế đồng đội của
        tôi hoặc chết theo các đồng đội của mình.   Câu  hỏi tiếp là nếu tôi không
        chỉa súng đòi bắn người lính Thượng đang gây sự với toán chúng tôi có
        khi không chuyện gì xảy ra vì có lẽ nhóm lính Thượng đó liên lạc phía
        Thượng cộng bên kia để thỏa mãn sự thù hận.  Câu hỏi này đã hành hạ
        tâm tư hơn các giả thuyết khác suốt bao nhiêu năm vì tôi là người có trách
        nhiệm cho các đồng đội của tôi.  Tôi cố gắng cho rằng tất cả giả thuyết
                        Tháng sáu hai không một tám
   235   236   237   238   239   240   241   242   243   244   245