Page 237 - MuDoso78
P. 237
Mũ Đỏ 78 236
trận chiến: quân số địch thủ đông hơn, vũ khí trội hơn hoặc chiến thuật
tốt hơn v.v. Tuy nhiên làm sao chúng ta giải thích sự chết trong lãnh vực
tôn giáo? Những người lính sống sót được sự che chở của Thượng Đế?
Những người lính tử trận bị trừng phạt? Binh lính của hai bên có lẽ cầu
nguyện với Thượng Đế của họ trước khi ra trận. Trong sự suy nghĩ của tôi
các chiến binh gọi là “số phận” cho sự sống chết của mình. Thông thường
chúng ta gọi là “số phận” khi sự việc xảy ra ngoài sự hiểu biết của mình.
Trên TV một chiếc trực thăng tản thương đang đáp xuống trong khi hai
chiếc trực thăng võ trang bay vòng vòng yểm trợ cuộc di tản thương binh
và người tử trận. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt khi thấy các thân xác gói
trong “Poncho” được các y tá đặt nằm trên sàn trực thăng. Mắt tôi vẫn
chăm chú vào TV nhưng không nhìn thấy gì cả. Trí óc tôi đang trở lại dĩ
vãng. Hình ảnh này nằm trong từng ngăn góc của tiềm thức và sẽ không
bao giờ phai nhạt.
Một ngày trong mùa hè năm 1974 tôi đã vẩy tay vỉnh biệt người bạn thân
thiết và cũng là toán trưởng của tôi, Thanh. Thân xác Thanh được gói
trong “Poncho”. Tôi không thể tin rằng Thanh và tôi sẽ không bao giờ nói
chuyện, nhậu và chia nhau điếu thuốc lá với nhau được nữa. Sự kiện quá
đột ngột để chấp nhận. Mới hôm qua đây hắn hẹn hò hai đứa sẽ nhậu tại
quán quen thuộc khi đơn vị trở về Pleiku. Đơn vị đã hành quân hơn hơn
hai tháng và hắn cho biết có thể về hậu cứ trong nay mai. Hai đứa thường
lẻn ra ngoài sau buổi điểm danh chiều nếu không bị canh gác tìm vui trong
men bia và những cô trong bar khi lãnh lương. Chỉ khi nào ít hoặc hết tiền
chúng tôi mới đi coi xi-nê vì bia và gái bao giờ cũng quyến rũ hơn.
Phải, mới chiều hôm qua khoảng 6 giờ toán tôi rời đại đội đi dọ thám và
kích đêm. Toán có 6 mạng kể cả Thanh, tóan trưởng, tôi mang máy, Thiện
M79, Thạch Soi khinh binh, Sơn đô mang đại liên và Dũng đui đoạn hậu.
Đại đội trưởng bắt tay chúng tôi chúc may mắn và vổ vai Thanh để khích
lệ. Mặt trời sắp lặn sau rặng núi. Tôi không thấy không khỏe lắm. Vi trùng
sốt rét đang gậm nhấm đợi thời cơ bộc phát cứ độ khoảng một tháng. Tôi
nói với Thanh có thể tôi không đi nổi tới chổ chỉ định tối nay.
Hắn nói để hắn hỏi đại đội trưởng cho tôi nghỉ lại đại đội tối nay nếu tôi
muốn.
“Tôi sẽ đi được nếu ông cho đứa nào mang máy PRC-25 dùm.”
Tôi không biết rằng câu trả lời của tôi đã khởi đầu sự oan nghiệt của toán
chúng tôi. Sau này tôi cứ tự hỏi tại sao tôi không ở lại đại đội nghỉ cho
khỏe, tôi không dám nói tại tôi yêu mến đồng đội của tôi nhất là Thanh
người bạn thân thiết của tôi trong đại đội tuy hắn là Trung sĩ cấp chỉ huy
Tháng sáu hai không một tám