Page 239 - MuDoso78
P. 239
Mũ Đỏ 78 238
đang hành hạ tôi. Đầu nặng như tảng đá, chân tay bải hoải không muốn
động đậy. Tôi nói với Thanh sốt rét đang vật tôi. Thanh nhìn khuôn mặt
bệnh hoạn của tôi nói:
“Mày nằm ở đây nghỉ ngơi, tao cho thằng Sơn đô ở lại đây coi chừng mày.
Nhìn đồng hồ Thanh nói rằng khỏang 9 giờ sáng sẽ có một chi đội thiết
giáp đi ngang đây tôi và Sơn đô sẽ quá giang về nơi đóng quân đại đội.
Hai đứa tôi vẩy tay khi Thanh và ba đồng đội khác rời vị trí. Khoảng nửa
giờ sau khi tôi đang trùm đầu mơ màng trong cái mềm cố gắng chống đở
cái lạnh của cơn sốt rét, một tiếng nổ lớn có lẽ là mìn, rồi theo sau là tiếng
AK 47 và tôi không nghe tiếng XM 16. Một luồng điện chạy rần trong
người tôi đẩy lui cơn sốt rét. Tôi tung mềm bật dậy như lò xo và hỏi Sơn
đô có nghe tiếng nổ không. Mặt hắn trắng bệt vì sợ hãi:
“Có tao có nghe tiếng nổ của mìn có lẽ toán mình bị phục kích rồi”.
Tôi nói với hắn hai đứa nên chạy đến tiếp viện, hắn lắc đầu:
“Không! Tụi mình không thể di chuyển vì lệnh Trung sĩ Thanh nói chúngta
ở đây đợi tụi thiết giáp”, rồi hắn tiếp “trước nhứt tao với mày có thể bị giết
vì biết đâu tụi nó còn nằm đó chờ tụi mình, hơn nữa tao nghĩ toán Trung sĩ
Thanh đã chết hết vì tao không nghe tiếng XM 16”.
Nó có lý với nhiều năm kinh nghiệm lính, tuy nhiên trong tim tôi như có
lửa đốt vì lo nghĩ tới Thanh. Tôi gằn giọng:
“Mày ở lại đây đồ chết nhát. Tao đi một mình”.
Rồi tôi lấy súng lên chạy về hướng mìn nổ. Sơn đô phóng đến tôi đè xuống
đất và ôm chặt. Nó thật khỏe với bắp thịt nhà nông của nó vả lại cơ thể tôi
đang yếu sứt vì những cơn sốt rét.
Thời gian không biết bao lâu có vẽ như năm qua năm cho đến khi chi đội
thiết giáp đến chổ tôi và Sơn. Người xa trưởng chiếc đi đầu để chúng tôi
lên xe rồi chi đội tiếp tục lăn bánh. Ông ta nói rằng đại đội trưởng của tôi
có liên lạc với đơn vị của hắn cho biết vị trí và yêu cầu giúp hai chúng tôi
di chuyển về đơn vị mẹ. Tôi đoán Thanh đã gọi máy về Trung úy Diệp,
đại đội trưởng để báo cho ông biết tình trạng của tôi. Cám ơn người bạn
yêu dấu đã lo lắng cho tôi. Chưa bao giờ tôi sợ hải như lúc này. Sự lo âu
cho toán và đặc biệt là Thanh làm đầu óc tôi muốn nổ tung. “Lạy Chúa
xin che chở cho đồng đội của con”, tôi thầm cầu nguyện lập đi lập lại mặc
dầu hằng ngày tôi không cầu nguyện. Khi chúng tôi đến nơi tôi chạy như
bay đến những thân xác nằm vương vãi quanh một hố tạo bởi mìn. Tôi rú
lên khi thấy xác Thanh và đồng đội thân mình còn hơi ấm đầy máu. Mỗi
người đều có vết đạn tại ngực và đầu. Tôi đoán có lẽ các bạn tôi chưa
chết hẳn nên địch quân bắn cho chết. Tôi khóc rồi rờ rẩm khuôn mặt của
Tháng sáu hai không một tám