Page 304 - MuDoso74
P. 304
Mũ Đỏ 74 Mùa hạ cuối cùng 302

nghe me tôi noi, nhưng me cứ noi như không con cách nào dưng lại được!
Tư khi ngủ chợ thì con biết rồi. Những lần vê Việt Nam thì con cũng đa
co tri nhơ. Hôm nay, me chi noi vê lần me vê một mình. Sau khi xây mộ
cho dì Hai, (là các dì muốn me vê chơi chứ không ai cần tiên của me.) Lần
đo, chú Thành đa chuyên vê cho dượng Ba hai chục ngàn đô la, nên khi
me vê tơi là co hai chục ngàn và năm ngàn trong bop tay của me. Me rơi
Vĩnh Long vơi tiên bạc con nguyên vì không dì nào cho me chi tra gì hết.
Me lên Sài gon vơi tâm nguyện thưc hiện những điêu mình đa nghĩ trươc
đo. Me tìm lại xom xưa đê thăm dì Hương, (Dì bây giơ khô lăm! Con cái
cũng ngheo nên không nhơ được gì. Ngươi chồng thì y như bác Hai - xì-
ke, nghiện rượu. Thiệt là khô cho dì. Me cho dì mươi ngàn đô la đê sưa
sang lại ngôi nhà đa mục nát tơi hết cỡ. Bỏ nhà bank cho dì mươi ngàn đô
la đê dì co thê sống băng tiên lơi tư nhà bank, chứ tuôi tác chưa già nhưng
sức khoe yếu kem của dì thì chăc chăn khô tơi chết. Me co đến bơ sông đê
thăp cây nhang xin lôi ngươi anh/ chị của con, me đa bỏ no mây chục năm
trơi lạnh leo ngoài bơ sông - dù mơi là phôi thai nhưng no đa co linh hồn.
Không ngơ dì Hương là ngươi chị em mà Ơn trên đa ban cho me. Dì ngheo
vậy mà cũng đa xin lễ cầu siêu cho no, rươc vong linh no vô Chùa đê cầu
siêu theo tin ngưỡng của dì. Me nhơ hoài vê hai bộ quần áo mà dì đa mua
cho tụi con - hôm tụi con theo ngoại vê quê - là tiên giành dụm của một
đứa rưa tô ngoài chợ. Hôm me xuât viện, ông bà ngoại phai len đưa me
xuống ghe (sợ gia đình nội biết được thì không biết điêu gì xay ra cho me).
Vậy mà trươc lúc ông ngoại nhô sào cho ghe đi, dì Hương co mặt kịp thơi.
Dì đặt chồng tô đi thu gom tư những bạn hàng ơ chợ xuống đât, dì xuống
ghe và ôm me khoc hết nươc măt. Khi ghe đa đi rồi, me mơi biết được dì
đa len đút hết cuộn tiên đi thu tiên hủ tiếu vô túi áo me. Nghe bà ngoại noi,
dì bị đon cũng tan xương nát thịt vì tội ăn căp số tiên đo.) Bao năm nay, me
cứ tâm niệm là me con thiếu ngươi chị em một trận đon, thiếu dì Hương
cái tình nghĩa ngươi dưng mà hơn ca ruột thịt.


Me không ghe thăm bà nội hay bác Hai, vì chăng co gì cho me thăm.
Nhưng dì Hương co cho me hay là chú Tư đang ơ tù vì vận chuyên xì-ke
ma túy, chơ ngày ra pháp trương chứ không phai tù ngồi một thơi gian như
những lần trươc. Me suy nghĩ thật kỹ và tư đi thăm ông. Lúc đối mặt nhau
ơ nhà tù, ông noi: “Ong đa cầu nguyện cho được gặp lại me một lần. Và
ông đa man nguyện”. Những câu xin lôi của một ngươi ăn năn thật hay gia
thì me không quan tâm, Me chi noi vơi ông: “Tôi, không đến đây đê thăm
ông. Tôi đến đây chi đê noi vơi ông: Những gì ông đa gây ra cho tôi thì tôi
bỏ qua! Những gì gọi là giúp đỡ tôi lúc khốn khô thì tôi tra ơn ông băng
cách cho ông biết: Hai đứa con tôi đa nên ngươi…” Me không muốn noi
thêm nên ra vê.
   299   300   301   302   303   304   305   306   307   308   309