Page 306 - MuDoso74
P. 306
Mũ Đỏ 74 Mùa hạ cuối cùng 304

xanh đến bệnh hoạn, noi giọng Băc đặc… thì chăc chăn không phai bác
Hai tôi vì gia đình nội tôi ngươi miên Nam. Tôi chưng hưng, không biết
đối pho ra làm sao trong trương hợp mà mình không lương trươc được.
May là chồng tôi tinh táo, anh noi chuyện vơi tôi băng tiếng Anh và dùng
toàn tiếng long vì không biết ông Băc này co biết tiếng Anh không? Chồng
tôi đa bình tĩnh đê suy xet:
“… Ba em (bác Hai) đa khôn hơn em tương! Ong qua đây làm gì cho em
tra thù? Ong đa nhương chuyến xuât ngoại này cho một tội phạm trong
nươc hay cán bộ bị truy na vì lý do gì đo?... thì anh không cần biết! Bác
Hai ôm một đống tiên, tha hồ ăn hút ơ Việt Nam, không sương hơn sang
đây cho em tra thù! Ông này đủ tiên mua một chuyến xuât ngoại và qua
mặt chinh quyên thì ông ây là tay ghê gơm bên Việt Nam. Anh nghĩ, ra
khỏi phi trương, ông ta se bỏ trốn mình. Chuyện con lại là chúng ta đối mặt
vơi luật pháp ơ đây là không khai báo khi đon nhận thân nhân gia mạo…”
“…. Em hết biết tinh sao rồi! Anh tinh toán giùm em.”
Chồng tôi cho biết:
“Nếu mình tố cáo ông ây ngay trong phi trương thì mình vô tội. Ông ây,
không phai ngươi tốt cho mình áy náy hay hối hận gì đâu! Phần bác Hai
của em bên Việt Nam cũng không yên nếu ông này không trot lọt bên
đây! Co thê tay chân ông này se đoi lại tiên băng máu của bác Hai. Nhưng
những ngươi không đáng giúp này thì rât cần trưng trị…”

Tôi đồng ý vơi chồng tôi nên anh gia đi vô toilet đê gọi canh sát. Ong Băc
đúng như chồng tôi tiên đoán, ông cũng gia đi toilet nhưng trốn chạy! Ông
ta là tội phạm cỡ nào bên Việt Nam thì tôi thật thà không biết!

Chồng tôi đa giúp tôi qua
được những răc rối điên
đầu vơi canh sát cho tơi khi
họ tom được thủ phạm của
một vụ lưa đao sơ Di Trú
Hoa ky.

Nhiêu lần ngồi nhơ lại
chuyện ân oán này. Tôi
hiêu biết hơn vê long mình
vơi những ân oán của con
ngươi. Tôi nghĩ… Hay đê
bê trên phán quyết thay ta.

Phan
   301   302   303   304   305   306   307   308   309   310   311