Page 296 - MuDoso74
P. 296
Mũ Đỏ 74 Mùa hạ cuối cùng 294

2.
Chúng tôi đến đao như mọi ngươi vượt biên khác và khác ngươi là ba me
con thui thủi, không biết co được đi định cư ơ nươc thứ ba vì hoàn toàn
không co thân nhân ơ ngoại quốc. Cơ may bât ngơ là co một gia đình vượt
biên như chúng tôi, họ co thơ của thân nhân ơ Pháp gơi tơi trại. Trong thơ
co mây câu tiếng Pháp do đứa cháu nội của ông già vượt biên viết hỏi thăm
ông nội, nhưng ông không biết đọc tiếng Pháp. Me tôi dịch được sang
tiếng Việt cho ông hiêu. Nhơ đo, me tôi quen chú Thành. Chú giỏi tiếng
Anh và làm việc cho ban lanh đạo trại đê giúp đỡ đồng bào tỵ nạn, chứ chú
đi Mỹ lúc nào cũng được vì gia đình chú đa sang Mỹ tư lâu.

Ngày tháng, những gia đình vượt biên cùng chuyến đa đi định cư, chi con
gia đình tôi ơ miết vì không ngươi bao lanh đi nươc thứ ba; cũng không
phái đoàn nào nhận chúng tôi đi bât cứ đâu đê khỏi bị cưỡng bức hồi
hương. Chú Thành quyết định làm đám cươi vơi me tôi ngay bên trại tỵ
nạn. Đám cươi được Ban lanh đạo trại tô chức cho và co mây phái đoàn
ngoại quốc dư đám cươi nữa nên gia đình tôi đi Mỹ vơi chú Thành, khá
dễ dàng.

Tôi không tương tượng được sư giàu sang của gia đình chú Thành, khi tôi
tơi Mỹ. Nhưng tôi không được sống trong căn nhà lộng lây, gọi bà cụ hiên
khô là bà nội. Chúng tôi sống riêng ơ một căn aparterment. Cuối tuần, chú
Thành ghe thăm.
Me tôi, một lần nữa lăn xa vào cuộc sống mơi vì hai đứa con nhỏ. Ai cũng
khen me tôi giỏi giang vì tơi Mỹ mây ngày thôi đa lội tuyết đi làm cho tiệm
fast-food Mỹ. Đêm, ngồi may tơi khuya lơ đê kiếm tiên. Tư khi mua được
chiếc xe hơi cũ, cuối tuần nào me cũng chơ chúng tôi đến thăm bà… vơi
quà bánh cho bà rât hậu.

Cuộc sống chúng tôi ôn định dần thì bà bị trợt te gây chân, phai năm bệnh
viện lâu vì giập lá lách nữa. Me chú Thành co bốn ngươi con trai thì ba
ngươi con dâu trươc đây không công nhận me tôi là em dâu út, nhưng bây
giơ cần ngươi vô bệnh viện vơi me chồng thì gọi vợ Ut Thành! (Tôi đa băt
đầu biết suy nghĩ vê gia canh của mình và hoàn canh của me vì tôi đến Mỹ
năm 10 tuôi, bây giơ đa săp 13).


Me tôi noi vơi chú Thành là me xin nghi vacation, sau đo nghi không ăn
lương đê co thê chăm soc cho bà. Nhưng me noi vơi tôi: “Chú Thành đa
cứu chúng ta, bây giơ me phai giúp chú ây. Me bị buộc thôi việc vì nghi
nhiêu quá, nên không co tiên lương nữa. Cũng không co thơi giơ may đê
kiếm tiên tra tiên thuê aparterment…” Me dạy tôi may và tôi đa ngủ gục
   291   292   293   294   295   296   297   298   299   300   301