Page 295 - MuDoso74
P. 295
Mũ Đỏ 75 Đời pháo thủ 293
mức nên quên khoc cho me dơ sống dơ chết nơi đâu chúng tôi cũng không
biết! Ong ngoại đưa chị em tôi vê nhà ngoại ơ dươi quê. Bà ngoại ơ bệnh
viện chơ bác sĩ “hàn xương sươn” cho me tôi. Ông ngoại noi vơi chị em
tôi như thế. Chúng tôi được ơ nhà ngoại vơi dì Hai, (dì bị te sông hồi nhỏ
nên tâm thần lang đang). Nhưng dì biết nâu cơm cho chúng tôi ăn, dì biết
ca vọng cô, hay lăm! Không nhơ bao lâu thì me tôi cũng được ông bà ngoại
đưa vê quê. Tư đo, me tôi làm ngươi đi trao đôi hàng hoa tư thành phố vê,
thu mua đặc san trong xom, săp sẵn cho ông bà ngoại vê tơi là lên hàng và
xuống hàng, đi liên. Ông bà ngoại không phai ơ lại xom một hai hôm đê
mua bán, trao đôi hàng hoa vơi xom làng vì đa co me tôi lo.

Thương vụ của ông bà ngoại phát đạt nhơ co me tiếp sức. Ông bà ngoại
tôi tin là me tôi đa đem may măn đến gia đình co bốn ngươi con gái nên
làm ăn ạch đụi hoài! Tư hồi co me tôi thì gia đình ông bà ngoại đa đủ Ngũ
Long Công Chúa nên ai cũng ăn nên làm ra. Trư dì Hai bị tâm thần nên
không lập gia đình, con lại các dì kế đêu tư nhiên làm ăn được nên khá lên.
Ca nhà ngoại thương mến me con tôi đến độ ông bà ngoại ga chồng cho
me tôi vơi ngươi đàn ông trong xom, cũng làm nghê thương hồ và vợ chết
khi sanh đứa con thứ hai cho ông. Me tôi chưa đồng ý chuyện cươi hỏi thì
chú Tư đa xuống tơi nơi, tố cáo vơi công an địa phương là ông bà ngoại tô
chức vượt biên nên me con tôi bị băt lần nữa. Ông bà ngoại xạt nghiệp lần
đo, phương tiện làm ăn chi là cái ghe thương hồ mà bị câm hoạt động vì
tội đưa ngươi; chứa ngươi vượt biên thì con gì đê sống! Ngoại bán ghe đê
chạy chọt cho họ tha chúng tôi ra.



Dì dượng ba của tôi
đa âm thầm chuẩn bị
cho chúng tôi ra khỏi
trại giam vơi lệnh
phai trơ vê Sài gon
trong ngày. Nhưng
dì dượng đon chúng
tôi khi xe đo rơi
Vĩnh Long không xa
và đưa chúng tôi đi
trốn trong go ma -
ngoài đồng hoang ca
tuần tơi hôm đi vượt
biên.
   290   291   292   293   294   295   296   297   298   299   300