Page 258 - MuDoso74
P. 258
Mũ Đỏ 74 Mùa hạ cuối cùng 256

dân, họ sợ cho những đứa tre se phai chịu thât học ơ những nơi xa thành
phố! họ sợ đủ thứ, cũng đúng thôi, vì họ phai lo cho những đứa con của
họ con nhỏ quá.
Tôi ơ lại Sàigon lâu hơn, đôi khi tôi cũng nghĩ tìm cách trơ vê Sàigon
đê sống, nhưng thật kho quá, ngươi dân đa băt đầu dom ngo nhau, rình
rập nhau, tố cáo nhau nhiêu hơn, chi ơ nhà đến ngày thứ hai là nưa đêm co
du kich xa đến băt, cũng may nhơ cái giây tạm văng lúc nào cũng phai co
trong mình, nếu không thì tôi chăng biết se ra sao ?!... họ cũng nhât quyết
không cho tôi tạm trú trong nhà của tôi nữa, tôi đến nhà mây cô em họ,
thì nưa đêm mây cô em phai dâu tôi trong tủ áo quần !... cuộc sống đầy
những canh bi, hài !... đôi khi thây vô lý hết sức, cái thuơ thanh bình thân
ái, ngày xưa đâu con nữa ? Chinh quyên cách mạng chưi chế độ cũ là thưc
dân, phong kiến, nhưng thưc tế cuộc sống của ngươi dân trong thơi Cách
Mạng này cho thây Cách Mạng khốn nạn và da man gâp ngàn lần chế độ
thưc dân !... ngươi dân hơ ra là bị công an băt, ngươi dân noi một câu chi
co ve chống đối Cách Mạng thôi là cũng bị đi tù không co ngày vê tệ hơn
nữa là ngươi nhà chăng biết họ bị nhốt ơ đâu ? con sống hay đa chết rồi ?
gia đình se bị căt hết sô lương thưc, thưc phẩm khoai, săn không con được
mua vì trong gia đình co thành phần … Phan động !... ngươi dân đoi khô
không biết kêu ai chi đành than răng :
- Nươc nhà mai mai kho khăn
- Ngươi dân mai mai phai ăn củ my !
Nhưng muốn co củ mì đê ăn thì phai co sô lương thưc! con được gọi là sô
gạo!... bị mât sô gạo thì chi thây cái “đoi “ trươc măt!... ngươi dân trong
thơi Cách Mạng, Thống Nhât đât nươc mà mai mai phai ăn củ mì, củ
khoai, và tệ hơn nữa là củ khoai, củ mì cũng thương bị thối vứt đi thì tiếc
nên phai ăn, khốn khô như thế, ngươi dân đoi quá liêu mạng rủ nhau đi
buôn gạo, buôn thịt, buôn đủ thứ trầy vi, troc vẩy cũng không đủ ăn, phần
nhiêu lâm canh tai ương nếu bị công an kinh tế băt được thì chăng những
ban thân bị công an đánh bầm dập băng chân đá tay đâm, băng dùi cui, roi
điện và cái viễn anh con đoi dài cô ngong trông me mà chăng thây bong
dáng me trơ vê thật là cái khô nhân lên biết bao nhiêu lần mà ngươi dân
cũng chi đành tư than thân trách phận mà thôi :
- Ngày xưa roi điện vân con !
- Ngày nay… roi gạo bào mon xác thân !
Tôi trơ vê vùng kinh tế mơi sau khi đa gưi goi quà đi cho chồng, vê tơi
nơi, bên kia bơ sông không con thây bong dáng những du kich quân của
phia biên giơi Cambudia nữa nên tôi cũng thây yên tâm. Trên cánh đồng,
mạ đa lên cao mơn mơn xanh non, tôi vê tơi nhà thì anh tôi đi nhô mạ vần
công chưa vê, nhìn bốn đứa cháu xanh xao thật tội, chị ba Thơm cho biết
sau khi tôi vê Sàigon được hai ngày, bà chị dâu tôi đa bỏ đi, thăng Hậu
   253   254   255   256   257   258   259   260   261   262   263