Page 32 - DacSanMuDo73
P. 32
30 Muõ ñoû 73 - Boán möôi taùm naêm - Maäu Thaân
trung tâm thành phố. Súng trên tay, tay kia mang đầy đồ lấy được, hắn đi
chậm, đi sau bọn kia một khoảng cách xa. Khi chúng tôi bắt đầu đi xuống
dốc, nghe tiếng nước chảy róc rách, tôi đập nhẹ lên vai người bạn. Cả hai
chúng tôi vùng tay ra khỏi giây trói, bỏ chạy khỏi hàng. Tôi đá thật mạnh
vào người tên cán bộ mang đầy ra-đi-ô. Hắn ngã nhào. Chúng tôi chạy
nhanh vào rừng... Trời tối, ngay giữa rừng; bọn Việt cộng không rượt theo
chúng tôi.
Khi đoàn người đi khá xa, chúng tôi bò ra, đi ngược hướng. Khoảng chừng
phút sau, chúng tôi nghe từ dưới dòng suối, âm thanh của súng AK, tiếng
nổ của lựu đạn, nghe ầm ỉ, rực sáng cả một góc rừng. Giọng than khóc và
la hét vẫn còn nghe từ một khoảng cách xa... thật là dễ sợ. Lúc ấy là ngày
mùng tám Tết, khoảng giữa đêm.
Hơn 500 sọ người được tìm thấy tại Khe Đá Mài, trong số nầy, có 428
người được nhận dạng. Một nhân chứng khác, trốn thoát được, kể lại câu
chuyện:
Khi quân cộng sản tấn công Huế, Nguyễn Tấn Châu, người lính Quân Y về
thăm gia đình ngay dịp lễ Tết. Ông bị bắt giữ chung với 30 tù nhân khác.
Họ bắt đầu đi về hướng nam, trói chung làm ba toán, môi toán người.
Ông kể lại cho những người thẩm vấn ông, về sau khi đoàn người dừng
lại để nghỉ ngơi, ông cởi trói và lẫn trốn trong bóng đêm. Từ nơi ẩn trốn,
ông chứng kiến cảnh tượng nầy, “Đám đông tù nhân được chia ra từng hai
người một, bị trói lưng vào lưng và bị bắn. Những người khác bị bắn từng
người một. Tất cả bị đẩy xuống hai cái hố cạn, tính luôn cả những người
bị thương, chưa chết.”
Một người thoát chết khác, viên trưởng ấp Phan Duy, chạy thoát được vào
phút giây cuối. Lúc đang đào mộ cho cá nhân ông và chín người đàn ông
khác, ông may mắn chạy thoát khỏi bọn chúng, khi bỏ chạy, ông bị một
tên nhắm bắn.
“Tôi chạy khoảng 300 mét và tôi trông thấy một cái vũng nước. Tôi nhảy
xuống vũng nước và lấy lao sậy che lên người.”
Khi được hỏi, kể lại kinh nghiệm bị bắt giữ bảy ngày, Duy trả lời:
“Tôi nhớ vào ngày thứ nhì mà tôi bị giữ trong ngôi nhà ấy, những người
cùng ấp cho tôi biết Việt cộng đã vào nhà và giết chết mẹ tôi. Khi tôi về
...Böôùc vaøo Thaønh noäi - Traêm hoï yeân vui...
trung tâm thành phố. Súng trên tay, tay kia mang đầy đồ lấy được, hắn đi
chậm, đi sau bọn kia một khoảng cách xa. Khi chúng tôi bắt đầu đi xuống
dốc, nghe tiếng nước chảy róc rách, tôi đập nhẹ lên vai người bạn. Cả hai
chúng tôi vùng tay ra khỏi giây trói, bỏ chạy khỏi hàng. Tôi đá thật mạnh
vào người tên cán bộ mang đầy ra-đi-ô. Hắn ngã nhào. Chúng tôi chạy
nhanh vào rừng... Trời tối, ngay giữa rừng; bọn Việt cộng không rượt theo
chúng tôi.
Khi đoàn người đi khá xa, chúng tôi bò ra, đi ngược hướng. Khoảng chừng
phút sau, chúng tôi nghe từ dưới dòng suối, âm thanh của súng AK, tiếng
nổ của lựu đạn, nghe ầm ỉ, rực sáng cả một góc rừng. Giọng than khóc và
la hét vẫn còn nghe từ một khoảng cách xa... thật là dễ sợ. Lúc ấy là ngày
mùng tám Tết, khoảng giữa đêm.
Hơn 500 sọ người được tìm thấy tại Khe Đá Mài, trong số nầy, có 428
người được nhận dạng. Một nhân chứng khác, trốn thoát được, kể lại câu
chuyện:
Khi quân cộng sản tấn công Huế, Nguyễn Tấn Châu, người lính Quân Y về
thăm gia đình ngay dịp lễ Tết. Ông bị bắt giữ chung với 30 tù nhân khác.
Họ bắt đầu đi về hướng nam, trói chung làm ba toán, môi toán người.
Ông kể lại cho những người thẩm vấn ông, về sau khi đoàn người dừng
lại để nghỉ ngơi, ông cởi trói và lẫn trốn trong bóng đêm. Từ nơi ẩn trốn,
ông chứng kiến cảnh tượng nầy, “Đám đông tù nhân được chia ra từng hai
người một, bị trói lưng vào lưng và bị bắn. Những người khác bị bắn từng
người một. Tất cả bị đẩy xuống hai cái hố cạn, tính luôn cả những người
bị thương, chưa chết.”
Một người thoát chết khác, viên trưởng ấp Phan Duy, chạy thoát được vào
phút giây cuối. Lúc đang đào mộ cho cá nhân ông và chín người đàn ông
khác, ông may mắn chạy thoát khỏi bọn chúng, khi bỏ chạy, ông bị một
tên nhắm bắn.
“Tôi chạy khoảng 300 mét và tôi trông thấy một cái vũng nước. Tôi nhảy
xuống vũng nước và lấy lao sậy che lên người.”
Khi được hỏi, kể lại kinh nghiệm bị bắt giữ bảy ngày, Duy trả lời:
“Tôi nhớ vào ngày thứ nhì mà tôi bị giữ trong ngôi nhà ấy, những người
cùng ấp cho tôi biết Việt cộng đã vào nhà và giết chết mẹ tôi. Khi tôi về
...Böôùc vaøo Thaønh noäi - Traêm hoï yeân vui...