Page 136 - DacSanMuDo73
P. 136
134 Muõ ñoû 73 - Boán möôi taùm naêm - Maäu Thaân
ra khỏi kho đạn bỏ lại trong cái lô cốt oan nghiệt này.


Tôi rút ra ngoài vừa lúc Mặt Trời và BCH/TĐ tới nơi. Tôi báo cáo sơ khởi.
Mặt Trời cũng lấy làm tiếc như tôi : nếu không có cái chết của ông thiếu
úy mới ra trường thì bên ta chỉ có 5 hay 6 người bị thương gì đó, thiệt hại
rất nhẹ. Địch thì chết la liệt, hàng chục súng ống đã lọt vào tay TĐ3ND.
Tối nay, BCH/TĐ trở lại nhà hưu dưỡng. Tôi bông khựng lại khi bước
lên sân thượng. Chính ở chô này, tôi đã bắt tay các sĩ quan mới ra trường
về TĐ3. Tôi không còn nhớ khuôn mặt anh ta lúc tôi bắt tay. Tôi chỉ nhớ
khuôn mặt nhợt nhạt với tiếng nấc cuối cùng của anh trên tay tôi.
Ngày hôm sau, TĐ3ND được lệnh di chuyển đến Trại Cưa Quân Đội để
chuẩn bị tiến vào khu An Phú Đông truy kích địch. Sáng hôm đó, có một
binh sĩ Tiểu Đoàn gặp tôi, chào kính rồi nói nhỏ :
- Em có cái này muốn tặng bác sĩ.
Còn đang sửng sốt thì anh ta dúi vào tay tôi một miếng vải và một sấp
giấy rồi vội vã bỏ đi, chưa kịp cho tôi cảm ơn. Tôi kín đáo mở miếng vải
ra xem : Thì ra đó là tấm hình Hồ Chí Minh dệt khá đẹp, lớn hơn bàn tay
một chút. Sấp giấy là một bức thư lấy trên xác việt cộng. Tôi bỏ tất cả vào
túi. Ăn trưa qua loa xong, tôi kéo đại úy Andrews ra hút thuốc và lấy tấm
hình ra khoe. Thấy trong mắt anh ta ánh lên một sự them thuồng. Tôi ngẫu
hứng hỏi :
- Do you want it ?
- Oh yes !
- I offer it to you !
- Oh no, I don’t believe it ! Thanh you Bac Si ! Thank you so much !
- Forget it. It’s my pleasure.
Thực chất, tôi rất cảm ơn anh lính đã cho tôi món quà mà anh đã đánh đổi
mạng sống mình để đoạt được nó. Nhưng thấy cái bản mặt tên Hồ thì tôi
lại không quên được những hình ảnh khốc liệt của cải cách ruộng đất năm
xưa. Tôi không muốn giữ nó. Vì thế nên tôi có nhã ý tặng lại cho người
bạn đồng minh, đã bỏ quê nhà qua chiến đấu bên cạnh tôi, và biết đâu, có
ngày sẽ bị hy sinh vì chúng ta. Đang còn nói chuyện với Andrews thì tôi
bông giật mình vì thấy vợ tôi ôm đứa con nhỏ nhất đang đi đến phía tôi.
Tôi chạy lại hỏi :
- Làm sao bồ tới được đây ?
- Em theo xe tiếp tế. Chú Trực nói, có phép của Thiếu Tá Tiểu Đoàn
Trưởng.
Dĩ nhiên là tôi quá mừng và đây là điều ngạc nhiên thú vị nhất. Chúng tôi
hàn huyen được một lúc, trước khi nàng phải theo xe về. Tôi nói với Trực
là ngày mai cho bả và các con tôi về nhà. Chiến sự đã ra ngoài thành phố
rồi.

...Böôùc vaøo Thaønh noäi - Traêm hoï yeân vui...
   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141