Page 140 - DacSanMuDo73
P. 140
138 Muõ ñoû 73 - Boán möôi taùm naêm - Maäu Thaân
Maäu



Thaân


68









Tâm Đan
Ghi chú: Ngôn từ trong bài này
đều ở thời điểm Mậu Thân 1968.

Trước Tết một tuần lễ, tôi được Thiếu tá Nhã TĐT/TĐ9ND (sau lên Trung
tá về làm Trung đoàn trưởng Tr/đ 54/ SĐ1BB - Tử trận)chođi phép về cưới
vợ. Mẹ tôi từ Hội An đã ra Huế để cùng về Saigon. Đám cưới “nhà binh”
thật chã có gì đáng nói. Chỉ có họ hàng hai bên và một ít bạn be thân thiết
(vì hầu hết đều đang đi hành quân). Chỉ có một người khách danh dự duy
nhất là phu nhân của CốĐại tá Nguyễn Đình Bảo (người ở lại Charlie) và
con trai độ 4 tuổi là Bảo-Tường nay là một Bác sĩưu túở VN. Tuy thật đơn
sơ nhưng gắn bó bền chặt cho đến ngày hôm nay là 48 năm, con cháu đầy
đàn dù trãi qua không biết bao nhiêu sóng gió của cuộc đời.

Theo tôi, mọi thứ trên đời này đếu là phù du, chỉ có tình yêu vợ chồng,
hạnh phúc gia đình mới làđiều thật đáng trân quí và vĩnh cữu.
Hôn lễ xong xuôi, tôi ra phi trường tăng cường hành quân. Khi đến phi
trường, máy bay bị trục trặc, cần sửa chữa. Như chúng ta đã biết C119 là
loại vận tãi cơ phế thãi của Mỹ được tân trang lại và viện trợ cho V. N.
Thời tôi còn là Sĩ quan liên lạc cho SĐ1 Không ky Hoa Kỳ, Mỹ nó gọi là
“ Cái quan tài bay”. Nhưng dùng để nhảy dù thì rất tốt vì cửa sau của phi
cơ có hơi nghiêng về phía đuôi, nên khi chúng ta lấy thế để nhảy thì không
bị gió cuốn hút ra ngoài.

Vì mới cưới vợ nên khi xa vợ nó có cái cảm giác nhớ nhung khó diễn tả.
Tôi bảo tài xếđưa tôi về nhà.Độ một tiếng đồng hồ sau, khi tôi trỡ lại phi
trường thì phi cơđã cất cánh.



...Böôùc vaøo Thaønh noäi - Traêm hoï yeân vui...
   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145