Page 124 - DacSanMuDo73
P. 124
122 Muõ ñoû 73 - Boán möôi taùm naêm - Maäu Thaân
sung nữa. Không sao đâu.


Thế là chúng tôi mau chóng phóng xe đi. Chỉ sợ ông Tiểu Đoàn Trưởng đổi
ý. Xe chạy ra tới đường Trần Quốc Toản nối dài mới thấy là mình quên một
điều khó tha thứ. Đó là quên lấy một cái máy truyền tin AN-PRC 25. Nếu
rủi có gì thì làm sao báo cho Tiểu Đoàn. Nhưng, đành liều thôi.
Xe chạy tới khoảng trường đua Phú Thọ thì thấy súng nổ về phía chúng tôi.
Tôi hét lên với tài xế Trần Văn Kê :
- Cứ chạy thẳng đi. Kệ nó, trúng đạn thì chịu thôi. Tới đường Nguyễn Văn
Thoại mình ngoẹo trái thì có tường cao của trường đua che rồi.
Kê mắm môi chạy như bay. Đúng là sau khi ngoẹo đường Nguyễn Văn
Thoại là ngớt tiếng súng. Bên vệ đường có mấy anh lính Mỹ bị thương
đang nằm núp sau một cây cột đen. Họ vẫy tay. Nhưng tôi bảo tài xế tiếp
tục chạy. Họ có xe cứu thương của họ. Không phải nhiệm vụ của mình.
Về tới nơi, Trung vào trạm cứu thương trước và quay ra báo cáo :
- Bà với mấy đứa nhỏ ở trỏng, bác sĩ.
Tôi vào trong nhà, thấy bả mắt còn đỏ hoe. Thế là lại phải có một màn giải
thích. Rồi tôi ra nói với Trực để chất đồ lên xe GMC. Ông chuẩn uý Danh
có mặt đang cho lính khuân đạn và lương khô lên xe. Tôi nói với Trực :
- Tôi lên TĐQY xin thêm thuốc độc dược
Tôi và Kê chạy xe ra trực chỉ trại Hoàng Hoa Thám. Tới nơi, tôi vào trình
diện Y Sĩ Thiếu Tá Hoàng Cơ Lân, TĐT/TĐQY/SĐND và trình bầy nhu
cầu xin thêm thuốc và bông băng. Nhu cầu của tôi được thỏa mãnh cấp kỳ.
Các bác sĩ đàn anh đang túi bụi với thương binh của các tiểu đoàn đang
đụng dịch.

Nhận đủ tiếp tế, tôi nhẩy lên xe chạy lại về Tiểu Đoàn. Tới nới thì thấy bà
xã có vẻ nguôi ngoai và còn thêm vẻ hối hận nữa. Chắc là nghe Trung hay
Đặng Là nói dọc đường bị bắn như thế nào. Tôi dặn dò đôi điều rồi cho xe
chạy ra chuẫn bị lên đường. Chuẩn uý Danh đề nghị để chiếc xe Dodge 4
chạy trước, rồi đến xe tôi và tiếp đó là xe GMC.

Trên đường về, qua ngã tư trường đua không bị bắn phát súng nào. Về đến
vị trí hành quân an toàn. Từ lúc khởi hành đến lúc trở về chỉ mất có hơn
hai tiếng đồng hồ.


Sau khi vào trình diện Mặt Trời, tôi trở về trạm cứu thương và chỉ thị cho
y tá trưởng Am gọi các y tá đại đội về lãnh thêm bông băng, thuốc men
về để phát cho các quân nhân tác chiến. Các anh em của trạm cứu thương
cũng bổ sung thêm thuốc men, chuẩn bị cho một cuộc chiến trong đường
phố, với các cao ốc, thường có các vết thương đầu và ngực do từ trên cao

...Böôùc vaøo Thaønh noäi - Traêm hoï yeân vui...
   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129