Page 123 - DacSanMuDo73
P. 123
Muõ ñoû 73 - Boán möôi taùm naêm - Maäu Thaân 121
Tôi đã cho bà xã biết là ở doanh trại không có tiện nghi, nhưng an ninh.
Tôi nói, như thế tôi an tâm “đánh giặc”. Bả dặn dò, phải cẩn thận… Thế là
yên được mọi chuyện.


Thực chất, đâu có yên được “mọi” chuyện. Chuyện bất ngờ đã xẩy đến
sáng ngày hôm sau. Một anh lính truyền tin tới mời tôi xuống Ban Truyền
Tin nói chuyện với bà xã tôi. Tôi choáng váng khi nghe nói bả nhất định
đưa mấy đứa con về và chô nào có việt cộng thì bả sẽ tới. Hỏi tại sao thì
bả cho biết có gặp mấy phu nhân các sĩ quan thuộc Tiểu Đoàn. Họ nói với
bà rằng các ông bay bướm lúc ở Vũng Tần, với nhiều chi tiết hoang tưởng.
Là con người rất dễ tin và có máu Hoạn Thư hơi nặng và hay làm liều, nên
tôi biết là phải bằng mọi cách chữa đám cháy này ngay. Phải có kế hoạch
để gặp mặt mới thuyết phục được bả.

Tôi lên gặp Mặt Trời và trình với người :
- Chắc chắn Tiểu Đoàn sẽ được điều động trong nay mai là cùng. Theo tôi
thấy, Sài Gòn đang tùm lum, đánh nhau trong thành phố rất là gay go. Khó
mà tiếp tế và tản thương. Tôi xin đề nghị Thiếu Tá gọi cho ông chuẩn uý
Danh, chỉ huy hậu cứ chất lên một chiếc GMC đạn dược các loại, nòng đại
liên M60, pile cho các máy truyền tin và các thứ cần thiết... Tôi sẽ nói Trực
nó chất bông băng, nước biển truyền.
Ông Lịch ngồi lắng nghe, không nói gì, có vẻ suy nghĩ rất căng thẳng. Tôi
ben chêm vào :
- Tôi chỉ dự trù cho một cuộc hành quân bình thường, nên độc dược như
morphine chỉ có giới hạn. Nếu không tản thương được ngay mà phải giữ
ít ngày thì sẽ phải dùng nhiều. Tại hậu cứ không có tồn trữ. Tôi xin phép
được về TĐQY xin thêm.
- Bác sĩ đi nguy hiểm lắm, để cho cậu Am đi cũng được mà. Mặt Trời bàn
ra.
- Thưa thiếu tá, chắc là Trực hắn không xin được với bác sĩ Lân đâu. Tôi
thấy cần phải đích thân tôi về mới được. Tôi nằn nì.
- Thôi được, nhưng bác sĩ phải cẩn thận đấy !
- Vâng, tôi sẽ đi bằng xe jeep Hồng Thập Tự nên chắc quân mình không
chặn đường đâu. Còn việt cộng thì ở đâu cũng vậy thôi.
Tôi chào tay rồi quay về trạm cứu thương, gọi Am giao công việc. Anh này
thẳng tính nên gây liền :
- Đâu cần bác sĩ phải đi ? Tôi đi là được rồi. Bác sĩ ăn học bao nhiêu năm,
vợ con đầy đàn, có chuyện gì thì sao ?
- Thôi đi cậu ơi ! Đừng cãi lệnh. Tôi đi với Đặng Là và Bùi Văn Trung,
lấy cho tôi hai khẩu M16 và một khẩu M79, một ít lựu đạn. Trên đường
về hậu cứ thì hơi ngại, chứ lúc quay lại đây sẽ có một xe GMC và lính bổ

...Böôùc vaøo Thaønh noäi - Traêm hoï yeân vui...
   118   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128