Page 122 - DacSanMuDo73
P. 122
120 Muõ ñoû 73 - Boán möôi taùm naêm - Maäu Thaân
tin về điều quân và chiến trận của Nhẩy Dù, chúng tôi còn theo dõi liên
tục đài phát thanh Sài Gòn và Quân Đội. Những tin các TĐND chạm địch
ở đài phát thanh ở Tổng Tham Mưu khiến chúng tôi càng thêm nôn nóng.
Cứ nghĩ trong đầu, sao giữa lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà bắt con hùm
TĐ3ND phải nằm yên một chô thế này ?. Không riêng gì tôi, mà các Đại
Đội Trưởng và anh em binh sĩ đều háo hức đợi lệnh xuất quân.


Vùng trách nhiệm của TĐ3ND vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không một động
thái nào của địch, không một tiếng súng nào nổ, trong lúc phía Sài Gòn thì
súng nổ ran trời. Từ chô chúng tôi đôi khi còn nhìn thấy cả trực thăng võ
trang xạ kích. Ban đêm, hỏa châu thả sáng cả một góc trời.

Một chuyến về hậu cứ liều lĩnh
Theo dõi trên đài phát thanh, nghe tin việt cộng đã lọt vào đến khu Bà Hạt,
Trường Đua… và có tin chúng kiếm vào nhà các sĩ quan QLVNCH giết
hại vợ con họ. Nhà tôi ở đường Trần Quốc Toản, với những ngõ ngách
chằng chịt, việt cộng với bọn nằm vùng có thể biết và tới nhà những người
mà chúng nhắm tới. Tôi gọi về cho hạ sĩ nhất Mai Trung Trực, y tá hậu cứ,
nói anh ta tìm cách ra nhà tôi và đưa vợ với mấy đứa con tôi lên doanh trại
Tiểu Đoàn. Tôi nghĩ, dù địch có tấn công hậu cứ thì cũng có lính và vũ khí
để chống trả, còn hơn ở nhà không có tấc sắt trong tay để chúng giết hại.
Tôi dặn Trực :
- Nếu bà ấy không chịu đi thì cứ bắt mấy đứa nhỏ lên xe thì bả phải đi
theo.
- Tôi nhận rõ, sẽ thi hành ngay, Đích Thân yên tâm.
Tôi chỉ còn biết chờ đợi thôi. Không biết từ Ngã Tư Bẩy Hiền xuống đến
Trần Quốc Toản, đường có thông không. Chắc là Sài Gòn đã ban lệnh giới
nghiêm, không biết cách nào mà Trực hoàn thành được nhiệm vụ này đây
? Tôi có chia sẻ với Lê Hồng. Anh nói hy vọng là Trực nó làm được, vì hắn
tháo vát lắm. Tôi bồn chồn như điên. Chẳng thiết ăn uống gì. Chỉ hút hết
điếu Ruby Quân Tiếp Vụ này đến điếu thuốc kia…

Bông khoảng 3 giờ chiều, nếu nhớ không lầm thì hôm đó là ngày mồng ba
Tết, Ban truyền tin, trung sĩ Bản chạy lại chô tôi nói :
- Trực nó báo rằng đã đưa được bà với mấy cháu lên doanh trại bình yên,
xin bác sĩ yên tâm.
- Cảm ơn ông Bản.
Tôi như trút được gánh nặng trong lòng. Tôi tới Ban Truyền Tin, nói với
trung sĩ Bản :
- Đâu, ông có thể cho tôi nói mấy câu với bả được không ?
- Dạ được.

...Böôùc vaøo Thaønh noäi - Traêm hoï yeân vui...
   117   118   119   120   121   122   123   124   125   126   127