Page 267 - mudoso72
P. 267
Muõ Ñoû 72 267



Cánh Dù Viễn Xứ

Cây có cội, nước có nguồn,
người có giòng giống, ai cũng
biết như vậy!
Làng tôi, nơi chôn nhau cắt
rốn của tôi, là một làng bé nhỏ,
thuộc tỉnh Quảng Tín, ngày
nay đứng trên bờ sông Tam
Kỳ ai cũng thấy nó không còn
Cầu Tam Kỳ cảnh êm đềm như xưa, không
còn thấy lũy tre xanh bao bọc.
Dòng sông Tam Kỳ Cây dừa cao ngất từng mây, dù
không có mây mù che khuất,
nhưng nó biến mất trên nền
trời trong xanh, khung trời với
cảnh êm đềm đã chìm vào dĩ
vàng ....Trong làng hiếm còn
mái nhà tranh, hầu như tất cả
là mái ngói. Nhìn bề ngoài thấy
nhà nhà đều giàu có hơn xưa,
ai xa xứ khi trở về mà không
bồn chồn......Ấy vậy mà Mẹ tôi
vẫn hằng tâm sự bữa cơm vẩn
còn ăn độn khoai, độn sắn đến
Nhôù xöa vậy chỉ xảy ra trong làng vào
tội nghiệp, những bữa cơm như

năm Nhâm thìn, năm con mới
chào đời. Nhà tường vôi cây
mít, biến đâu mất. Tàng tích cũ
hoàn toàn chìm vào mơ mộng,
Mẹ kể: chân bước đi trên con
đường mới, nhưng tâm hồn như bay về ôm ấp lấy cảnh cũ người xưa; ngay
cái bờ hồ do ông Nội cho xây gạch thẳng tắp, chạy dài theo lối đi, con cháu
ngồi trên bờ hồ bằng gạch, thả chân xuống nước, cũng là một cái thú của
tuổi thơ; những chiều hè oi ả, có nơi ngồi hóng mát, ngồi trên bờ hồ, đưa
hai chân xuống khua nước, đùa giỡn bên nhau, ấy vậy mà bờ hồ thơ mộng
xưa cũng biến đâu mất. Sau những năm dài giải phóng đến!

Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   262   263   264   265   266   267   268   269   270   271   272