Page 228 - mudoso72
P. 228
228 Muõ Ñoû 72
mỗi đứa một góc nhà buồn hiu hắt chẳng nói cười như mọi khi! Thành phố
đã lên đèn, vợ con chàng đang dọn dẹp bát chén sau bữa cơm chiều nuốt
không trôi! Trần xách cái ghế đẩu ra trước hiên ngồi châm thuốc hút. Thật
là nan giải ! một bên là tình yêu thương vợ chồng, một bên là tương lai
của các con! Hai vợ chồng vừa lấy nhau được gần một năm, vừa xum họp
sau một thời gian dài cách trở giờ đây lại đối mặt với sự chia ly ! sao mà
oái oăm vậy chứ?! Sao mà cứ họp rồi tan! Tan rồi họp?!!... đời người có
được bao nhiêu năm? Không lẽ chàng lại để cho người vợ của chàng một
lần nữa phải cô đơn vò võ trong 5, 7 năm nữa hay sao?!... nhưng nếu chờ
để cùng đi với vợ chàng thì các con chàng sẽ trễ hết, sẽ mất hết cơ hội tạo
dựng tương lai ở một xứ sở văn minh nhất thế giới chỉ vì hạnh phúc riêng
của chàng!!!... TRần đau cả đầu vì suy nghĩ! Việt công còn biết “hy sinh
đời bố, củng cố đời con” … còn chàng thì sao?!!!.

Bích mang bình trà đặt trên một chiếc ghế thấp rồi im lặng ngồi gần chàng,
nàng lặng lẽ rót nước ra hai cái ly nhỏ:
- Anh uống nước …
Trần đỡ ly nước trà trên tay vợ nhấp một ngụm và âu yếm nhìn vợ ; Bích
chớp nhẹ đôi mi cúi xuống thì thầm :
- Anh … em chưa bao giờ nghĩ phải xa anh và các con … vì đây là một
việc khủng khiếp nhất mà không bao giờ em dám nghĩ đến … em đã nuôi
dưỡng tình yêu của em đối với anh trong mười mấy năm trường đến nay
mới được toại nguyện thì có bao giờ em lại mong mỏi dến sự chia ly!
Nhưng các con lại ở một hoàn cảnh khác, không thể sống trong xã hội này
được, tụi nó sẽ không có được một tương lai tốt đẹp, mình là cha mẹ của
chúng, mình không thể nào vì hạnh phúc riêng tư mà hủy hoại tương lai,
cuộc đời của chúng … bởi vậy em nghĩ … anh và các con nên đi trước…
em chỉ mong anh đừng quên em … nếu được như vậy thì lo gì vợ chồng
mình không có ngày trùng phùng?!...
Trần ngồi ngây người nghe từng lời nói của vợ, chàng không ngờ vợ
chàng đã giúp chàng giải quyết một vấn đề nan giải một cách nhanh chóng
như vậy, chàng vòng tay ôm bờ vai của vợ khẽ nói:
- Cám ơn em … anh cám ơn em vô cùng, em đã giúp anh giải quyết một
vấn đề quá khó đối với anh … anh yêu em! Anh đã tự nguyện với lòng
mình sẽ yêu em suốt cuộc đời còn lại của anh, em hãy tin anh ,,, anh sẽ
không bao giờ quên người vợ này của anh… em tin anh chứ ?
Bích ngả đầu vào vai chồng khẽ nói:
- Dạ … em tin anh …
Thủ tục xuất cảnh đã xong, ngày ra đi đã đến, ngoại trừ Bích còn có bố mẹ
nàng và vài người bạn đến tiễn gia đình TRần ; mặc dù nàng đã cố gắng
trấn tĩnh nhưng cuối cùng thì những giọt lệ cũng tuôn chẩy trên đôi gò má
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   223   224   225   226   227   228   229   230   231   232   233