Page 223 - mudoso72
P. 223
Muõ Ñoû 72 223
- Có chuyện gì vậy con ?... con gái, nói cho ba biết coi !
- Dạ…. con muốn hỏi ba gia đình mình có nộp đơn đi Mỹ không ba ?
Trần trầm ngâm nói với con :
- ừ … có lẽ ba cũng sẽ nạp đơn để xuất cảnh, ở lại đây các con không
có tương lai … các con còn trẻ, tương lai còn dài… còn ba, ba già rồi tuy
nhiên ba sẽ cố gắng lo cho các con có một tương lai tươi sáng hơn.
- Nhưng còn cô Bích ? … Cổ có đi xuất cảnh không ba ?
giọng con bé thảnh thốt khiến Trần bật cười :
- Ba không biết gia đình cô ấy có xuất cảnh hay không?
- Nhưng cô Bich có đi với gia đình mình được không ba ?
- Làm sao cô Bích có thể đi với gia đình mình được! cô ấy đâu có thuộc
về gia đình của mình đâu con.
mặt con bé buồn sũng, giọng nó như muốn khóc :
- Như vậy sau này tụi con không còn gặp cô Bích nữa hả ba? … ba ơi…
tụi con thương cô Bích !...

Trần bối rối vì những lời nói của con gái, từ hơn ba năm nay tình cảm
giữa Bích và các con chàng ngày thêm bền chặt, đôi khi nhìn mấy đứa con
quấn quýt bên Bích như bầy gà con quấn mẹ và Bích cũng rất dịu dàng san
sẻ tình thương cùng với lòng bao dung đối với những đứa con của chàng
Trần cảm thấy ấm lòng, Trần bồi hồi cảm động vì chàng cũng không muốn
xa rời Bích nhưng bấy lâu nay chàng vẫn không thổ lộ tâm tình của mình
chẳng qua vì tự ái mà thôi! Chàng suy nghĩ nhiều đêm và chàng quyết đinh
phải gặp riêng Bích ! Trần nôn nóng chờ đến ngày thứ bẩy, chàng phân
vân không biết tuần này Bích có đến không ? đạp xe từ cầu chữ Y sang
đây cũng không gần … chàng lấy xe đạp chạy đến con hẻm nhỏ ở đường
Nguyễn Trọng Tuyển, Yên Đổ xưa, đó là nơi người bạn tù của Trần hành
nghề hớt tóc để sửa sang lại cái dung nhan đã tàn tạ của mình… mà đã từ
lâu chàng chẳng có dịp săn sóc , sau nửa tiếng đồng hồ, dưới những nhát
dao kéo của người bạn, gương mặt Trần cũng có vẻ sáng sủa ra hơn!

Chiều thứ bẩy thật đẹp, bầu trời như trong sáng hơn, ánh nắng cũng
đượm hơn, TRần hết đi ra lại đi vào, hôm nay chàng nghỉ ở nhà, vì chàng
đã giao thuốc gối đầu từ hai hôm trước cho các sạp bán lẻ rồi, Trần đã trở
dậy từ sang sớm vì chàng không thể nào nằm nướng thêm! Vệ sinh xong,
chàng lò mò đi rủ một ông bạn tù già ở trong xóm đi ra quán cóc đầu ngõ
uống cafê cho đỡ bồn chồn, chàng kêu hai cái “xây chừng” và hai điếu
Hero xong ngồi đấu láo đủ mọi chuyện với ông bạn già, từ chuyện làm
ăn, gia đình dến chuyện học hành của con cái cuối cùng lại quay sang vấn
đề đi, ở … đơn xuất cảnh … thủ tục đầu tiên … v..v…. “Độ” cafê kéo dài
cũng đến gần trưa TRần kiếu từ và chia tay với mấy ông bạn trong xóm
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228