Page 225 - mudoso72
P. 225
Muõ Ñoû 72 225
không biết sẽ mở lời như thế nào đây ?!... những cái khó vây quanh làm
cho chàng lúng túng, chẳng biết Bích có chịu từ bỏ chức vụ và công việc
của nàng để đi theo chàng không ?!... nếu không thì lời tỏ tình hôm nay sẽ
ít nhiều sứt mẻ tình cảm giữa các con chàng với Bích, và chàng sẽ là người
…. Vô duyên nhất! nhưng dù sao cũng phải một phen đánh liều!...
Ghé vào một quán cafê tương đối vắng tọa lạc trong một vườn cây, Trần
gọi cho mình một ly cafê đen và một ly chanh muối cho Bích, cả hai ngồi
khuất sau một bụi cây Đinh Lăng, Trần trầm ngâm giây lâu với những suy
nghĩ riêng mình cuối cùng chàng quyết định thổ lộ tâm tình với Bích bằng
giọng trầm buồn:
- Bích!... em đến với gia đình anh cũng khá lâu, có lẽ em cũng hiểu hoàn
cảnh của anh và các cháu, anh cũng hiểu em đã thương cảm cho anh và
mấy đứa nhỏ, riêng anh và mấy đứa nhỏ cũng rất thương mến em, em biết
không, đã từ lâu trong lòng anh đã mang hình bóng của em, có nhiều lần
muốn thổ lộ cùng em … nhưng nghĩ lại phận đời mình thì anh lại thôi…
cho đến ngày hôm nay anh mới có thể mở lời … vì… em biết đó!... gần
đây có lẽ em cũng có nghe về chương trình H.O dành cho những sĩ quan
và công chức chế độ cũ ! Anh cũng sẽ nộp đơn xin xuất cảnh, nhưng anh
và các cháu không muốn mất em, mấy đứa nhỏ cần sự bảo bọc và che chở
của em như một người mẹ… vậy em nghĩ sao? … anh hy vọng em cũng
không từ chối và ghét bỏ anh!..
Hai giọt nước mắt lăn dài trên gò má… Bích nghẹn ngào :
- Anh Trần!... em vui lắm… anh biết hôn… em đã chờ giây phút này từ lâu
lắm rồi … anh đâu biết rằng hình bóng của anh cũng đã chế ngự em ngay
từ ngày đâu gặp gỡ, nhưng làm sao em dám mở lời?!... em đã mang nỗi u
uất từ đó đến nay, bây giờ biết được hoàn cảnh ngang trái của anh, em lại
thấy yêu thương anh nhiều hơn ! cám ơn anh, hôm nay em mới thấy cuộc
đời đáng sống!...
Giọng Bích thổn thức, nươc mắt dàn dụa … những giọt nước mắt của hạnh
phúc, Trần nâng tay Bích bóp nhẹ nói:
- Cám ơn em… cám ơn em nhiều lắm… từ ngày chị ấy mất, chị ấy cũng
đã mang theo nguồn sống của anh, anh còn sống mà như đã chết vì anh đã
mất đi tất cả… mãi cho đến nay gặp lại em … tình cảm của em đã lần hồi
vực anh dậy … tình yêu của em như làn gió mát, như giòng nước Cam Lồ
làm hồi sinh sức sống cho anh … anh nguyện sống trọn đời, trọn kiếp với
em … anh yêu em!...
Trước khi chia tay Trần hôn nhẹ lên môi Bích rồi thì thầm :
- Ngày mai chủ nhật em đến nhé … anh muốn cho các con biết từ nay
em sẽ là mẹ của tụi nó … rồi mình cũng phải chọn ngày thành hôn chứ …
phải không?...
Bích nép đầu vào ngực Trần đấm nhẹ lên vai chàng nũng nịu:
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   220   221   222   223   224   225   226   227   228   229   230