Page 222 - mudoso72
P. 222
222 Muõ Ñoû 72
Hình như đã từ lâu … từ ngày vợ chàng vĩnh viễn ra đi Trần cảm thấy hụt
hẫng, như mất cả sinh khí và cảm thấy cuộc đời thật vô nghĩa quá … hàng
ngày nhìn bầy con mất mẹ mà lòng chàng quặn thắt, chàng cũng chẳng còn
thiết nghĩ gì đến mình nữa, chàng miệt mài tìm đủ mọi cách mưu sinh để
nuôi đàn con dại mà tâm hồn chàng chai đá từ lúc nào, và phẳng lặng như
mặt nước hồ thu!... vậy mà bây giờ hình như đã bị khuấy động bởi một cô
gái xa lạ đã đến đây … tại sao Bích lại có vẻ thương cảm con của chàng?
tại sao lại quan tâm đến cả chàng ? … hay là … Trần vội vàng gạt bỏ mọi
ý nghĩ về cô gái đó … đừng có dớ dẩn … mình là cái gì chứ ? … đối với
cái xã hội này …dù sao thì cô ấy cũng là người có chút địa vị! còn mình?
chẳng là cái gì cả… chỉ là một công dân hạng hai … hay là một … phó
thường dân mà thôi!... mình chỉ là kẽ đứng bên lề cái xã hội này … ở dưới
đáy của lớp cùng đinh, mạt vận!... không tuần nào là không bị tên công
an khu vực hỏi thăm sức khỏe, phải tường trình rằng đi những đâu ? gặp
những ai? Làm những gì cho nó biết! Thôi Trần ơi… đừng có mơ mộng
hão nữa ! Ấy vậy mà cứ một tháng đôi ba lần Bích đến thăm mấy đứa con
của Trần… nghĩ đến phận mình, chàng ngần ngại nhiều lần cố lánh mặt
… chàng nghĩ cuộc đời mình đã khốn nạn lắm rồi, vương vấn làm chi để
rồi lại làm khổ người khác … nhưng Trần không thể lánh mặt mãi được,
Bích đã chiếm được tình cảm của các con chàng đến nỗi chúng coi nàng
như một thành viên trong gia đình không thể thiếu, chúng luôn nhắc đến
nàng và lo lắng hỏi han nếu cuối tuần không thấy Bích đến ! Trần phải giải
thích quanh quẩn cho qua chuyện mà thật ra chàng cũng mù tịt chẳng biết
Bích bận việc gì mà không đến? những tình cảm của các con chàng dành
cho Bích bỗng dưng cuốn hút chàng theo hình bóng Bích và chiếm hữu
tâm hồn chàng từ lúc nào không biết!... tuần nào không gặp Bích thì Trần
cảm thấy bức rức, bực bội như thiếu vắng một điều gì khó hiểu lắm!...
chàng cảm thấy bồi hồi khi thấy hai đứa con gái của chàng quấn quýt bên
Bích khiến Trần bỗng ước mơ vẩn vơ phải chi Bích là mẹ của mấy đứa con
chàng sau này … ước mơ chỉ là ảo vọng mà thôi!... chàng hiểu thân phận
mình và cố xua đuổi những ý nghĩ đó ra khỏi đầu óc chàng, nhưng tình
cảm của con tim đã tự thoát ra khỏi biên giới mặc cảm đang kềm toả lý trí
của chàng … tình cảm của trái tim Trần tự tìm đến với Bích ngày càng tha
thiết nồng đượm, nhưng chàng vẫn không có can đảm thú nhận tình yêu
với Bích … mãi cho đến một ngày …. một ngày vào đầu năm 1990 … khi
những lời đồn đoán về chương trình dành cho những người tù cải tạo chính
trị được đi định cư bên Mỹ, nhiều người bạn đến thăm đều thúc giục Trần
nộp đơn xin xuất cảnh theo chương trinh H.O ở sở ngoại vụ. Trần nghĩ
chàng chẳng có điều kiện tài chánh để lo giấy tờ ở cơ quan dịch vụ nên
chàng cũng không mấy quan tâm … một buổi chiều sau bữa cơm, thấy vẻ
khác lạ trên khuôn mặt con gái, Trần gạn hỏi :
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227