Page 217 - mudoso72
P. 217
Muõ Ñoû 72 217
nhìn hình ảnh của vợ mà ngây người như hóa đá với đau thương, những
giọt nước mắt hiếm hoi của người lính trận năm xưa thỉnh thoảng lăn dài
trên khuôn mặt sạm nắng mà tâm tưởng vọng về những ngày xa xưa!...
“Em nỡ lòng bỏ lại anh với đàn con dại như thế sao!... các con cần vòng
tay che chở của em và anh! Mà ngay cả anh cũng cần có em trong lúc này
… em ơi! Ngày xưa mình đã hứa suốt đời mình có nhau, vậy mà bây giờ
em đã bội ước bỏ lại anh độc hành lê bước trên con đường vô định này”…
Kể từ ngày bước chân ra khỏi nhà tù trở về thành phố đã đổi tên này, Trần
cũng như những người bạn đồng ngũ cũng vừa ra tù đều phải lăn vào cái
xã hội đã hoàn toàn đổi khác để kiếm sống thật vất vả muôn bề!... họ tìm
kiếm, xông xáo làm đủ mọi nghề, hầu như toàn là những nghề không có
tên !... từ chạy hàng Imex, buôn đi bán lại, tái chế phế liệu, buôn hàng
chuyến, chạy xe cyclo đạp, đi giao bánh ngọt, giao thuốc lá, giao thuốc tây
… như Trần hàng ngày phải đạp xe đi giao thuốc lá cho các sạp bán thuốc
lá lẻ, nguồn thuốc từ Tây Ninh về hoặc “chui” từ nhà máy thuốc lá Sàigòn
ra! Tuy vất vả nhưng đó là nguồn sống hàng ngày của các con và không có
sự chọn lựa nào khác cho Trần… đang mải mê với giòng suy tưởng, chợt
có một người đàn bà chạy đến nơi chàng đứng núp mưa, Trần vội vàng kéo
lùi chiếc xe nhường chỗ cho cô ta . Mưa càng lúc càng to, gió giật từng
cơn, đôi khi gió thổi tốc cả tấm vải nhựa mà chàng đã cẩn thận trùm lên
hai cái bị cói, Trần vội vàng kéo sát cái xe vào phía trong mái hiên và cúi
xuống kiểm soát hai cái bị cói, người đàn bà núp mưa nhìn chàng chăm
chú trong khi Trần lui cui buộc lại sợi giây thun cho chắc, xong chàng
ngước nhìn trời vẫn u ám sũng nước mà lo ngại không biết mình có về kịp
để mấy đứa bé khỏi trông chờ ở nhà!... chợt có tiếng hõi của người đàn bà
núp mưa :
- Xin lỗi anh … anh có phải là Đại úy Trần ở Trung Tâm Huấn Luyện
Quang Trung trước kia không ạ?
Trần giựt mình quay lại nhìn kỹ người đàn bà trước mặt, nàng chỉ trên dưới
ba mưoi, còn trẻ, cô ta vẫn đang nhìn chàng chăm chú, Trần ngập ngừng :
- Vâng … chính tôi … cô là ai mà lại biết tôi ?
người đàn bà núp mưa mở to đôi mắt kêu lên vui mừng :
- Trời đất! bộ Đại úy quên em rồi sao? Em là Bích nè …
- Bích ?!... xin lỗi … tôi không nhớ … sau gần mười năm trong trại tù có
lẽ trí nhớ của tôi đã hỏng mất rồi ….!...
- Hồi xưa … có lần em lên TTHL/QT để thăm ông anh của em đang học
ở đó, em đã bị té xe Honda ở gần nơi Đại úy làm việc đó, Đại úy nhớ chưa
- À…à… tôi nhớ rồi …. Xin lỗi cô … dạo này đầu óc của tôi lú lẫn quá
… vì có rất nhiều chuyện xẩy ra dồn dập quá làm cuộc sống cứ bị quay
cuồng nên chẳng còn thời gian nào riêng cho mình ... ai cũng vậy … cô
hiện nay ra sao ?
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221   222