Page 230 - mudoso72
P. 230
230 Muõ Ñoû 72
phong sau nhà lá đã bắt đầu chuyển sang mầu đỏ thì Trần dẫn ba đứa
con ra phi trường Dulles đón mẹ. Bốn cha con nhìn chăm chăm vào cửa
“Đến” của phi trường, Trần lại bồn chồn đi qua đi lại .. thời gian sao mà
chậm quá!.. cuối cùng thì Bích cũng xuất hiện mang niềm vui đến cho bốn
khuôn mặt thân thương, Bích vẫn mặc chiếc áo dài trắng, nàng đang nhìn
dáo dác tìm cha con Trần và Bích reo lên vui mừng khi thấy ba đứa con
đang bước nhanh về phía Bích, bốn mẹ con ôm lấy nhau mừng mừng, tủi
tủi … Bích lau những giọt nước mắt nhìn Trần, nàng nói:
- Anh … các con lớn quá rồi …
- Ừa … hề hề … tụi nó lớn hết rồi … chỉ có em với anh là hổng lớn nổi
thôi !
Trần cười trêu nàng, Bích ngút chồng:
- Anh thiệt … không sợ các con cười cho hay sao?...
Sau một tuần nghỉ ngơi và niềm vui hội ngộ cũng lắng xuống theo những
sinh hoạt hàng ngày bận rộn trên đất Mỹ, một buổi chiều cuối tuần, khi
ngồi uống trà với chồng ngoài Patio, Bích ngỏ ý với chông :
- Anh… năm học sắp bắt đầu, em muốn đi học để lấy lại bằng của em ở
Mỹ, em đã hỏi kỹ rồi, em sẽ làm được, anh ạ … có như vậy cuộc sống sau
này của vợ chồng mình mới vững được… không lâu đâu, chừng hai ba
năm thôi … anh à … mình còn phải lo cho đứa út nữa! anh nghĩ sao?
Trần nói buông xuôi theo ý vợ:
- ừ .. thì tùy em …
Mấy ngày sau Trần nhận thêm việc bán thời gian để tăng thêm thu nhập và
để vợ chàng đỡ bận rộn nên mỗi cuối tuần chàng nấu thức ăn cho cả tuần
rồi chứa vào những hộp nhựa để dành trong tủ lạnh, trong ngăn đá. Bích ăn
những thức ăn chồng nấu mà xuýt xoa khen chẳng tiếc lời :
- Trời… chồng em nấu ăn ngon quá … vậy mà anh cứ dấu nghề làm em
phải đi học nấu nướng, mà em nấu có ra gì đâu … anh coi nè … mới có
mấy tháng mà em đã mập ra trông thấy rồi đó… thân hình em “faut” hết
trơn… mấy cái áo hết mặc được rồi nè …
Ngày tháng trôi qua … ngày ra trường của Bích cũng tới, niềm vui cộng
hưởng với tin nàng được một công ty hóa chất ở Taxes nhận nàng vào
làm việc … Trần nấu một nồi bò kho đãi nàng và các con cháu… cả nhà
hội họp vui không tả hết … vậy mà … một buổi tối Trần ngồi một mình
hút thuốc ngoài Patio vẻ đăm chiêu khiến Bích lo lắng, nàng đến sau lưng
chồng choàng tay qua vai hỏi nhỏ :
- Có chuyện gì mà em thấy anh không vui?...
Trần cúi xuống gạt tàn thuốc giọng trầm buồn chàng nói :
- Anh thấy … em đã đạt được ý nguyện của em rồi, anh cũng mừng lắm,
nhưng em cũng biết điều qúy báu nhất của vợ chồng mình là được đoàn
tụ! anh rất cần sự yêu thương của em ,,, nhưng các con, dù rằng chúng đã
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   225   226   227   228   229   230   231   232   233   234   235