Page 197 - mudoso72
P. 197
Muõ Ñoû 72 197
- Theo em, tuy chưa từng ăn qua, nhưng anh ăn như vậy, rất lạ và có lẽ nó
ngon hơn em nấu, hơn nữa trong thành phố, làm gì có các món ăn độc đáo
ấy như nơi hành quân.
- Thôi được, em cũng nên tình nguyện ghi danh xin đi lính, mà nhất định
phải là lính Nhảy Dù, để bảo đảm sẽ được thưởng thức các món ăn ấy. Khi
đó, anh tình nguyện đi theo hầu em, làm đệ tử sai bảo.
- Lại ba hoa, tán tỉnh nữa rồi, coi chừng bố mẹ nhìn hai đứa.

Bữa ăn chưa xong, nàng đã vội, xin phép đứng lên trước, xin vào trong
nhà bếp. Ông bố:
- Xin anh cho phép em nó vào bếp để chuẩn bị thức ăn tráng miệng và
nước trà. rồi em tôi, cũng chạy theo nàng vào bếp.
Sau khi mọi người đã dùng bữa xong. Ông bố:
- Xin mời chị, cậu và anh, chúng ta ra phòng khách ngồi uống trà và dùng
trái cây tráng miệng.

Vừa ngồi vào bàn, ông bố lôi ngay bình thuốc lào ra hút, bằng cử chỉ rất
quen thuộc, ông lấy ít thuốc lào viên tròn, từ trong chiếc hộp nhỏ bằng
thiếc, bỏ lên miệng chiếc bình, tay trái lấy chiếc que tre mỏng trong ống
tre, dốt cháy bằng ngọn đèn dầu , cháy loe lói trong bóng đèn tròn nhỏ, tay
phải cầm ống hút, đặt trên lỗ nhỏ của bình, que diêm tre đốt cháy, để trên
viên thuốc lào, rồi cụ hit một hơi dài, âm thanh của lực hút từ bên dưới làn
nước của bình chứa, tạo nên chuỗi tiếng kêu, khá vui tai. Ngưng thở trong
chót lát, đối mắt cụ lim dim nhìn lên trời và thả ra một làn khói thuốc trắng
dài bay bổng.Hình ảnh này, tôi nghĩ, giờ khắc này, cụ đã tìm thấy đời mình,
ít ra cũng đã có được những phút bay bổng nhất của cuộc đời. Sau khi hút
xong, cụ nói với ông em vợ:
- Cậu có dùng thuốc lào không? tôi thì mỗi khi dùng bữa xong, nhất định
phải có ngay điếu thuốc lào mới chịu được. Cậu em:
-Dạ, cám ơn anh, em cũng có hút, nhưng chỉ chút ít thôi, và cũng hút thứ
thuốc nhẹ thôi, chắc thuốc của anh loại nặng.
- Nếu cậu đã biết hút thuốc lào, phải nên hút loại năng, hút nó mới thấm.

Vài ba câu chuyện vụn, trên trời, dưới đất. Cậu em ông cụ hỏi tôi về đơn
vị, cuối cùng, thì ông em cụ, nhận ra tôi, câu chuyện từ đứa cháu của ông,
nó cũng đi lính Nhảy Dù, và cũng phục vụ cùng tiểu đoàn, chỉ khác đại đội,
qua lời ông em, cái ông mảnh Nhảy Dù này , không biết nói gì với ông em
của ông cụ, mà hôm nay, ông ta tỏ vẻ mến và phục tôi. (bước khởi đầu đi
hỏi vợ, thêm một người trong gia đình, liệu có thuận tiên không đây?)

Cơm nước xong, mẹ con tôi ra về, và khi chia tay, tôi quên cả hẹn gặp nàng
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   192   193   194   195   196   197   198   199   200   201   202