Page 11 - mudoso72
P. 11
Muõ Ñoû 72 11
mút chỉ, tháng này qua năm nọ, mù mịt chân mây là chuyện thường tình.
Khi buông súng, lại ra đi biền biệt vào chốn tù đày đầy gian khó. Vì tinh
thần trách nhiệm, vì lời thề sông núi, vì hào khí của nam nhân, vì tình đồng
đội…người trai chẳng bao giờ quảng ngại…Nhưng mãi mãi anh hùng
trong âm thầm, chính là các bà Mẹ, những người Vợ, người Yêu của Lính
để lại đằng sau. Họ là hạnh phúc trong thương nhớ, là động lực thúc đẩy
ta chiến đấu chốn sa trường. Là niềm an ủi, nương dựa, nâng đở tinh thần
khi ta bị thương tật, mất hy vọng hay sa cơ thất thế. Là đôi tay nhẹ nhàng
nhưng vững chải sẳn sàng vực ta dậy, sau mỗi lần gục ngã. Là hậu cứ
can cường thay ta chăm nuôi con cái, săn sóc cha mẹ già, đồng thời quán
xuyến cửa nhà, vườn tược dù trong cô đơn, cơ cực…
Làm Vợ Lính, họ dễ thông cảm với nhau vì đồng cảnh ngộ. Thường rủ
nhau đi thăm các thương binh trong quân y viện. Thăm chồng ở đơn vị xa.
Hay lặn lội đi thăm nuôi chồng và bạn chồng trong các trại tù. Họ giúp
đở đùm bọc nhau khi gặp khó khăn, cùng nhau tâm sự, giải bày u uẩn, an
ủi chia xẻ trong hoạn nạn, và cùng đau xót thương khóc khi nhận tin con,
chồng, anh em mình chết ngoài măt trận, hay mất tích trong rừng sâu hoặc
gục ngã trong tù đày.
Kể hoài không hết lời chân thật để cám ơn, vinh danh các người Mẹ lính,
Vợ lính, người Yêu của Lính. Có biết bao nhiêu Anh Thư đã theo sát bên
cạnh chồng, chết bên cạnh chồng, như Nguyễn Thị Kim Thanh, nữ quân
nhân Nhảy Dù và là người bạn đường của Thiếu Tướng Trương Quang
Ân? Hoặc những người Vợ không tên, đơn giản là những người Vợ Lính
Nghĩa Quân, Địa Phương Quân, ngày ngày bên chồng trong suốt cuộc
chiến, lấy đơn vị chồng làm gia đình, cùng chồng chống trả quân thù
công hảm đồn bót, tiếp đạn cho chồng, lắp đạn vào súng chồng, mở chốt
lựu đạn cho chồng, chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng để được trọn vẹn
chết bên nhau. Họ có thể chỉ là người Vợ mới cưới, trên đường đến thăm
chồng, hay là người Yêu bé bỏng hậu phương trên đường đến thăm anh
lính chiến vừa quen trong một cuối tuần, bổng oan uổng chết không toàn
thây khi xe đò trúng mìn việt cộng trong một ngày nắng đẹp, trời xanh.
Vợ của những chiến sĩ ở các tiền đồn xa xôi của Biệt Động Quân Biên
Phòng, mấy khi nhìn thấy mặt chồng, đánh bạo vượt mọi nguy hiểm lên tận
căn cứ đem theo trăm ngàn thương nhớ nuôi nấng một hạnh phúc mong
manh trong khói lửa… Như vợ của bạn của một người bạn tôi quyết chí
bồng đứa con thơ gần một tuổi, chưa gặp được cha, lên tận tiền đồn tìm
thăm chồng, là một sĩ quan trợ y thuộc Tiểu Đoàn 95 Biệt Động Quân Biên
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
mút chỉ, tháng này qua năm nọ, mù mịt chân mây là chuyện thường tình.
Khi buông súng, lại ra đi biền biệt vào chốn tù đày đầy gian khó. Vì tinh
thần trách nhiệm, vì lời thề sông núi, vì hào khí của nam nhân, vì tình đồng
đội…người trai chẳng bao giờ quảng ngại…Nhưng mãi mãi anh hùng
trong âm thầm, chính là các bà Mẹ, những người Vợ, người Yêu của Lính
để lại đằng sau. Họ là hạnh phúc trong thương nhớ, là động lực thúc đẩy
ta chiến đấu chốn sa trường. Là niềm an ủi, nương dựa, nâng đở tinh thần
khi ta bị thương tật, mất hy vọng hay sa cơ thất thế. Là đôi tay nhẹ nhàng
nhưng vững chải sẳn sàng vực ta dậy, sau mỗi lần gục ngã. Là hậu cứ
can cường thay ta chăm nuôi con cái, săn sóc cha mẹ già, đồng thời quán
xuyến cửa nhà, vườn tược dù trong cô đơn, cơ cực…
Làm Vợ Lính, họ dễ thông cảm với nhau vì đồng cảnh ngộ. Thường rủ
nhau đi thăm các thương binh trong quân y viện. Thăm chồng ở đơn vị xa.
Hay lặn lội đi thăm nuôi chồng và bạn chồng trong các trại tù. Họ giúp
đở đùm bọc nhau khi gặp khó khăn, cùng nhau tâm sự, giải bày u uẩn, an
ủi chia xẻ trong hoạn nạn, và cùng đau xót thương khóc khi nhận tin con,
chồng, anh em mình chết ngoài măt trận, hay mất tích trong rừng sâu hoặc
gục ngã trong tù đày.
Kể hoài không hết lời chân thật để cám ơn, vinh danh các người Mẹ lính,
Vợ lính, người Yêu của Lính. Có biết bao nhiêu Anh Thư đã theo sát bên
cạnh chồng, chết bên cạnh chồng, như Nguyễn Thị Kim Thanh, nữ quân
nhân Nhảy Dù và là người bạn đường của Thiếu Tướng Trương Quang
Ân? Hoặc những người Vợ không tên, đơn giản là những người Vợ Lính
Nghĩa Quân, Địa Phương Quân, ngày ngày bên chồng trong suốt cuộc
chiến, lấy đơn vị chồng làm gia đình, cùng chồng chống trả quân thù
công hảm đồn bót, tiếp đạn cho chồng, lắp đạn vào súng chồng, mở chốt
lựu đạn cho chồng, chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng để được trọn vẹn
chết bên nhau. Họ có thể chỉ là người Vợ mới cưới, trên đường đến thăm
chồng, hay là người Yêu bé bỏng hậu phương trên đường đến thăm anh
lính chiến vừa quen trong một cuối tuần, bổng oan uổng chết không toàn
thây khi xe đò trúng mìn việt cộng trong một ngày nắng đẹp, trời xanh.
Vợ của những chiến sĩ ở các tiền đồn xa xôi của Biệt Động Quân Biên
Phòng, mấy khi nhìn thấy mặt chồng, đánh bạo vượt mọi nguy hiểm lên tận
căn cứ đem theo trăm ngàn thương nhớ nuôi nấng một hạnh phúc mong
manh trong khói lửa… Như vợ của bạn của một người bạn tôi quyết chí
bồng đứa con thơ gần một tuổi, chưa gặp được cha, lên tận tiền đồn tìm
thăm chồng, là một sĩ quan trợ y thuộc Tiểu Đoàn 95 Biệt Động Quân Biên
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi