Page 10 - mudoso72
P. 10
10 Muõ Ñoû 72
em nhận tin tôi từ quân y viện...hai tháng sau ngày đính hôn!. Rừng núi
chiến trường Dakto đã nhận của tôi một phần thân xác, những tưởng đủ
cởi chinh y về cố quận...Nhưng không! ..


Hai mươi bốn tuổi, em lại tiển tôi lên đường khi con trai đầu lòng vừa đủ
tám tháng tuổi... Một mình em qua bảy năm tôi ngục tù lăng nhục, qua
nhọc nhằn cơm áo, tay khuê các bám theo từng chuyến xe đò chạy bằng
than, hay vật vã tiếng còi tàu sương sớm, tay bế con, tay xách gói…“gánh
gạo nuôi chồng”... chẳng hề “khóc nỉ non”.... Bảy năm! từ lúc thằng Huy
còn chập chửng, cho đến lúc con biết đi biết chạy. Biết phụ Mẹ một tay,
đội mưa, đẩy chuyến xe lam qua sình lầy vào trại tù thăm Ba. Đằng đẳng
bảy năm tôi qua từng trại tù, vẫn có em là niềm hy vọng để ngày về ...con
tám tuổi phải không em!!!!

Một mình em… hai
mươi bốn tuổi. Tôi
chẳng biết đôi cánh
nào đã giúp em bay
cao hơn lời ong
bướm, bay cao hơn
cạm bẩy đời thường,
bay cao hơn đám ruồi
nhặng đang nhởn
nhơ vênh váo.... để
bốn mươi lăm năm,
từ 1971 đến 2015 tôi
vẫn may mắn còn có
em bên đời, như mới
hôm qua cùng em trôi thật dịu trên con đường ngập lá me bay của Sài gòn
Trần Quý Cáp, cùng tôi rơi xuống, cùng tôi tan loãng trong tách cà phê
bên cạnh vườn Tao đàn, ... nơi mà em nhớ không? em đã gật đầu thật nhẹ
trước lời cầu hôn vụng về, trước khi tôi lại lên đường vào nơi lửa đạn.

Bạn thân mến,


Không có gì xúc động hơn, hay hơn, đặc biệt hơn bằng tâm sự của chính
mình được phơi bày cho mọi người cùng biết. Vì đó cũng là tâm sự chung,
là câu chuyện muôn thủa của mọi người lính trong thời chiến. Một câu
chuyện THẬT, như trăm ngàn câu chuyện thật khác của trai gái buổi loạn
ly…Chàng ra đi trả nợ núi sông có ai biết ngày trở lại. Sau một vài ngày
phép thăm nhà, gia đình vợ con, người chiến sĩ lại lên đường hành quân
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14   15