Page 99 - DACSAN71
P. 99
99 Muõ Ñoû 71- Xuaân AÙt Muøi - 2015
tình nguyện thì được đi học nhảy dù, và một buổi đẹp trơi cuối niên học
1955, tôi đã đến trình diện tại căn cứ nhẩy dù Bà Quẹo (sau này trơ thành
Bộ Tư Lệnh SÐND/VN). Ông đại tá Bastiani, tư lệnh lực lượng Nhảy Dù
Pháp ở Viêt Nam đến đầu năm 1956, ngực đeo đầy huy chương, duyệt xét
toán chúng tôi với đôi mắt đăm đăm dưới hai hàng lông mày rậm rạp. Trả
lời một câu hỏi của ông, tôi đã thưa : “oui mon colonel” thì được ông chỉnh
lại : trong nhẩy dù, chúng tôi không thích chữ oui (tạm dịch là vâng) vì nó
không hiên ngang, anh phải trả lời bằng “bien mon colonel”, chứng tỏ là
anh đã hiểu và thông xuốt lệnh vừa ban ra. Ngay phút tiếp xúc đó, tinh thần
đặc biệt của binh chủng dã được bộc lộ, và khi về doanh trại, một dòng
chữ viết trên tường làm cho chúng tôi hiểu là chúng tôi không đăng vào
một binh chủng bình thường mà tình nguyện gia nhập một tổ chức quân sự
đặc biệt: chiến binh nhẩy dù, anh phải làm quen với gian khổ vì nghiệp
của anh là phải hy sinh (parachutiste, tu dois apprendre à souffrir car tu
es fait pour mourir).
Sau hai tuần hành xác, đến ngày đi nhẩy thật sự. Hồi đó máy bay
toàn là C47 Dakota của phi đội Sénégal, dưới thân và cánh còn sơn đen vì
đã tham dự những phi vụ đêm trên chiến trường Ðiện biên Phủ. Phi hành
đoàn gồm Pháp và Việt, riêng cá nhân tôi thì hồi hộp và lo sợ hết chỗ nói
!
Dù trong những năm đó đều là loại T7, khi bọc dù mở tung bởi
sức gió của động cơ máy bay, giật ngược người lên, mắt nổ đom đóm,
ngực và vai tím bầm nếu đai dù không được xiết chặt hẳn hoi. Các bạn
sau này được nhảy với dù T10 không biết cái “cảm giác” đó, không kể là
T7 dễ bị cụp hơn T10. Nhẩy bồi dưỡng trên một độ cao 400 thước tại Ấp
Đồn hay 250 thước khi nhảy trận, mình chỉ còn vài giây đồng hồ để mở dù
bụng nếu không muốn về với St MichelẨTrong thời kỳ vàng son của T7
(trước 1961-62), kinh nghiệm bản thân cho thấy là mỗi khi một tiểu đoàn
(500người) nhẩy hành quân, thường hay có một người chết vì dù không
bọc.
Số tôi vất vả, học 2 khóa mới được lấy bằng vì nhảy kỳ đầu bị
gẫy chân. Khóa sau vào tháng 9/1955 có lẽ là khóa cuối cùng của binh đội
Nhây Dù Pháp tại Viêt Nam, tôi nhảy cùng 1 stick lính Lê Dương thuộc
một đơn vị đã tan hàng tại Ðiện biên Phủ và đang được thành lập lại trước
khi lên đường về Algérie. Tôi mang lon thiếu úy và có nhiệm vụ bắt mấy
anh này hát sau khi máy bay cất cánh, kiểm điểm họ sau khi xuống đất rồi
cùng đi về nơi tập họp. Thường thường tiếng hát nhỏ dần khi chúng tôi biết
là sắp đến bãi nhẩy và tắt hẳn trong cuống họng khi huấn luyện viên hét :
debout, accrochez ! (tất cả đứng lên và móc giây !) .
Vận xui tiếp tục theo đuổi tôi trong khóa thứ hai này vì đến lần
nhẩy saut thứ 4 thì một khóa sinh tử nạn. Lúc đó toán của tôi đã an toàn

Tieåu ñoaøn Quaân Y - Giöû ñôøi cho nhau
   94   95   96   97   98   99   100   101   102   103   104