Page 92 - DACSAN71
P. 92
Muõ Ñoû 71 - XUAÂN AÁT MUØI 2015 92



Trong khi chúng tôi đứng cách xa người thương binh để bàn tính chuyện
tản thương, anh ta bỗng kêu lên “Xin đừng chuyển tôi đi đâu cả. Để cho tôi
chết ở đây…” và trong tích tắc, anh lấy ngay khẩu súng M16 nằm dọc cạnh
anh trên chiếc băng ca, lên cò cái rẹt, quay mũi súng vào ngay dưới cằm.
Nhiều tiếng la cản lên nhưng không kịp. Một tiếng nổ chát tai khiến mọi
người bất động, rồi tất cả đổ xô chạy chạy lại vây quanh băng ca, nhưng
chỉ còn kịp để thấy anh đang ngáp cá, người run nhẹ, vết thương mở rộng
ở mặt và đầu, máu văng tung tóe. Tôi cầm chặt bàn tay anh, người y tá lấy
tay vuốt mắt anh. Cơ thể anh từ từ dãn ra, anh từ từ đi vào cõi chết.

Những người có mặt giữ im lặng trong bầu không khí đau thương. Chỉ
trong một khoảnh khắc, chúng tôi chứng kiến người lính trẻ đã làm một
quyết định nhanh chóng và dứt khoát, cho thấy khí thế anh hùng bất khuất
của một chiến sĩ. Một cái chết hiên ngang khi cuộc chiến đang dần tàn.
Anh đạt ước nguyện chết trong danh dự với sự hiện diện của đồng đội
chung quanh. Toàn thể bộ chỉ huy cùng đứng nghiêm, cố ngăn dòng lệ rơi,
đồng đưa tay chào vĩnh biệt người lính.

Trong khi sự tự vận bất ngờ của người thương binh đang gây xốn xang đau
lòng cho bộ chỉ huy tiểu đoàn, từ radio chúng tôi nghe bản tuyên bố đầu
hàng của Tổng Thống Dương Văn Minh được lập lại nhiều lần. Sau một
thời gian dài trên vô tuyến, TTá Phú quay về phía tôi và không một lời giải
thích, bảo tôi đi theo với ông. Tôi ngồi sau lưng TTá Phú trên cùng một
chiếc xe jeep, bên cạnh người lính truyền tin và 2 cận vệ. Người sĩ quan
Ban 3 đi xe thứ hai với một toán lính khác. TĐ Phó ở lại bộ chỉ huy TĐ.


Tôi chẳng biết đoàn xe đang chạy về đâu, cho đến khi xe ngừng trong sân
toà Tỉnh Trưởng Gia Định. Nhìn xung quanh, tôi thấy cả trăm người dân
chạy hỗn độn trong sân, tranh dành vác những bao gạo từ trong toà tỉnh đi
ra. TTá Phú đến bên tôi nói nhẹ “Bác sĩ đi đi!”, rồi ông quay lưng lại tiến
vào phía bên trong tòa tỉnh với toán binh sĩ của ông. Đó là lần cuối cùng tôi
nhìn thấy TTá Phú tại Việt Nam. Và đó cũng là lần cuối tôi rời vĩnh viễn
Tiểu đoàn 15 Nhẩy Dù. Tôi cúi đầu, trong nghẹn ngào. Sững sờ, trong đê
hèn. Bàng hoàng, trong đau đớn. Muốn gào thét nhưng miệng khô đắng.
Muốn khóc nhưng mắt khô vì tủi nhục. Còn cái chết?! Tôi chưa một lần
nghỉ đến.

Đang đứng ngơ ngác không biết phải làm gì thì một người đàn ông bước
ngang bên cạnh tôi nói liền “ông cổi bỏ súng xuống và thay đồ nhanh lên”.
Như cái máy, tôi vội chạy đến gần gốc cây lớn, định cổi bỏ tất cả. Nhưng

Tieåu ñoaøn Quaân y - Giöû ñôøi cho nhau
   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96   97