Page 91 - DACSAN71
P. 91
91 Muõ Ñoû 71- Xuaân AÙt Muøi - 2015
cả cặp phi cơ phản lực bay vòng vòng như thể hộ tống. Xung quanh tôi ai
cũng mường tượng có một chuyện gì đang xẩy ra ở Saigon, nhưng chẳng
một ai biết đích thực. Không lẽ Thủy Quân Lục Chiến Mỹ nhảy vào lại
cuộc chiến? Nếu được như vậy, ít ra ta cũng còn cơ hội củng cố lại, tình
hình rồi sẽ tốt đẹp hơn…Tôi ngây thơ mơ tưởng hay tự dối lòng?!

Gần trưa, tôi bước đến nhà thờ Đức Mẹ Fatima ở bên kia cầu Bình Triệu.
Nhà thờ mở cửa nhưng không một bóng người. Một mình, tôi quỳ đọc
kinh và kính cẩn cầu nguyện, xin Chúa ban ơn phước cho đơn vị Nhảy Dù
của tôi, cho gia đình Măng tôi và gia đình nàng được bình an và nàng đừng
rời nước để chúng tôi còn gặp lại nhau. Khi định rời nhà thờ, tôi bỗng nhìn
thấychiếc máy điện thoại nằm trong góc và nẩy ra ý liên lạc với nàng dù
biết nhà nàng không có điện thoại. May mắn thay, từ cuốn niên giám cũ
bên cạnh điện thoại, tôi tìm ra số điện thoại của Cụ Mai Văn An, một Thẩm
Phán Tối Cao Pháp Viện ở cùng cao ốc với nhà nàng. Sau khi Cụ An cho
biết là gia đình nàng còn nguyên vẹn đây, tôi cám ơn Cụ và nhờ Cụ nhắn
lại với ba của nàng là tôi, tự nhận là con rể, bình yên và đang đóng quân ở
cầu Bình Triệu. Rời khuôn viên nhà thờ, lòng tôi cảm thấy thanh thản, phó
mặc mọi sự trong tay Chúa an bài.

Đêm 29 Cộng Quân lại pháo kích dữ dội vào Tân Sơn Nhất và trại Hoàng
Hoa Thám của Sư Đoàn Nhẩy Dù. Tín hiệu vô tuyến của Trung Tá Lê
Minh Ngọc, Lữ Đoàn Trưởng LĐ 4 ND hoàn toàn im lặng. Sau đó liên lạc
vô tuyến giữa TD15 ND với bộ Tư Lệnh SĐ ND cũng bị gián đoạn. Tuy
nhiên 3 Tiểu Đoàn 12, 14 và 15 ND và Lữ Đoàn Phó vẫn còn giữ liên lạc
với nhau.


Trong cùng đêm, TĐ15 ND có đụng nhẹ với các toán đặc công VC ở phía
bên cầu. Lại một đêm chập chờn, không ngủ, bên cạnh những ly cà phê
đậm đặc và thuốc lá đốt không ngừng! Mọi người ngồi bất động, tư lự
xung quanh các máy vô tuyến kêu rè rè, thỉnh thoảng mới có một vài báo
cáo từ các đại đội. Không một ai muốn lên tiếng. Người nào trong đầu
cũng đầy những câu hỏi mà chẳng ai có thể trả lời.

Qua sáng ngày Thứ Tư, 30 tháng Tư, 1975, tại bộ chỉ huy TĐ15 ND, tôi
đón nhận 4 người thương binh của TĐ. Trong số đó có một thương binh
nặng cần phải tản thương gấp vì trúng đạn vào bụng. Sau khi tôi chuyền
nước biển và viết tờ tản thương, Ban 3 TĐ cho biết không thể tản thương vì
không liên lạc được với bất cứ đơn vị quân y nào như BV Đỗ Vinh, Tổng
Y Viện Cọng Hòa. Tôi suy nghĩ đôi chút và trình bày với TTá Phú ý định
tôi sẽ chuyễn thương binh này đến BV dân sự Nguyễn Văn Học.

Tieåu ñoaøn Quaân Y - Giöû ñôøi cho nhau
   86   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96