Page 93 - DACSAN71
P. 93
93 Muõ Ñoû 71- Xuaân AÙt Muøi - 2015
sực nhớ lại, tôi chẳng có bộ áo quần dân sự nào trong ba lô. Vừa lúc ấy, có
một thanh niên chạy ngang tôi với bao gạo trên vai. Tôi chận anh ta lại và
xin bộ áo quân đang mặc trên người, cùng lúc tôi lục ví đưa tờ 500 đồng
cho anh. Không một chút do dự anh ta thả bao gạo xuống đất, rồi vừa nhìn
tôi như thông cảm anh ta cởi áo quần đưa cho tôi, cho luôn cả đôi dép nhật
nữa…


Tôi cổi áo giáp, dây ba chạc có súng, bi đông nước, nón sắt, rồi nhanh
chóng cổi đôi giày lính và bộ quân phục, gom lại để vào dưới gốc cây. Rồi
tôi mặc cái áo màu xanh da trời nhớp nhúa và xỏ cái quần đậm màu, đi
nhanh ra phía đường lớn đón chiếc xe ôm, bảo chở về đường Cao Thắng
ở Saigon. Nhà nàng.


Xe ôm chở tôi đi qua nhiều đoạn đường vắng, mọi nhà đóng cửa. Đây đó
là những đống áo quần trận, nón sắt, áo giáp và súng đạn rải rác bên vệ
đường. Có những đoạn đường người đi lại khá đông hay tụ tập hai bên
đường, và có những chiếc xe chở đầy người với mặt mày sắt máu, hô to
khẩu hiệu và phất cờ MTGPMN… Cũng những con đường ấy tôi thường
chạy qua lại, mà sao bây giờ bỗng trở thành xa lạ, mờ ảo như trong một
cõi âm. Những âm thanh la hét, còi xe, lùng bùng trong tai tôi. Mắt tôi
thấy mọi hình ảnh bên ngoài, nhưng chẳng thấu hiểu; lòng tôi như tê dại,
chẳng thể suy nghĩ gì. Nhớ đến người thương binh tự vận chết sáng hôm
nay, tôi ngước nhìn lên trời. Một màu tang tóc đang chụp xuống thành phố
thân yêu.

Ba ngày sau 30 Tháng Tư 75: lễ
cưới được Cha Laroche của Dồng
Chúa Cứu Thế chủ hôn. Với chúng
tôi, đây là “đám cươi chạy tang khi
mất nước”, diễn ra trong đạm bạc,
cô dâu không áo cưới.

Xe vào đường Cao Thắng. Nàng là
người đầu tiên từ trên balcon nhìn
thấy tôi bước xuống xe ôm. Nàng
và các em chạy nhanh xuống mở
cổng đón tôi vào. Khi đến thang
lầu, tôi phải vịn vào vai nàng để
bước lên từng bước. Cơ thể tôi rã
rời và tinh thần khủng hoảng, tôi
thật chẳng hiểu vì sao mình lại về

Tieåu ñoaøn Quaân Y - Giöû ñôøi cho nhau
   88   89   90   91   92   93   94   95   96   97   98